181 Trải qua một trận chiến phản kích tự vệ chịu đựng gian khổ đấu trí so dũng, cuối cùng Tuyền Cơ nhường đất bồi tiền, thu thập xong Đại ma vương dấm chua điên cuồng, đương nhiên, Đại ma vương cũng phải lấy được quyền chia sẻ giường của Tuyền Cơ lần nữa.
182 Quan binh Kỉ quốc tiến lên “tiễn khách”, hai vị sứ giả đưa dâu rơi vào đường cùng mang theo hai trăm thị vệ xám xịt quay về trong lãnh thổ Nhạc quốc, bỗng nhiên thấy phía trước bụi đất bay lên, hơn chục kỵ mã mạnh mẽ chạy hướng về bọn họ.
183 Mỹ nhân áo hồng, cũng chính là Hồng Dực, phất phất tay, bóng dáng sáu người trong đại sảnh chợt lóe lên rồi ngay lập tức biến mất chẳng thấy đâu. Tốc độ nhanh thật, ở chung với nhau đã mấy ngày, đều không biết được sáu người này lại là cao thủ võ lâm cao cường như vậy! Dưới tay mỹ nhân áo hồng có những cao thủ lợi hại như vậy, thật uy phong!Nhưng lúc này Tuyền Cơ không quản được nhiều như vậy, chỉ hai ba bước vọt tới trước mặt Dịch Thanh Vân hỏi: “Đại ca, dọc đường đi đều ổn cả chứ?”Dịch Thanh Vân cười hì hì nói: “Những phế vật này thì làm gì được ta?!”Hồng Dực nghe thấy hừ lạnh một tiếng, Dịch Thanh Vân ho khan vài cái, lập tức dừng lại một tràng tự biên tự diễn.
184 “Ách, Trầm Kiếm đã đồng ý với nàng chuyện gì?” Dịch Thanh Vân cuối cùng cũng không thể ngăn được sự tò mò. Hồng Dực trừng mắt liếc hắn một cái nói: “Huynh muốn nhiều chuyện?!” Tuy rằng nàng rất muốn khôi phục ký ức về bọn họ cho Dịch Thanh Vân, nhưng nàng không chắc chắn mười phần thành công, tạm thời không muốn tiết lộ nhiều cho Dịch Thanh Vân.
185 Trên môi cảm giác ngứa, trong mũi là mùi hương quen thuộc, khiến cho Tuyền Cơ không cần mở mắt cũng biết đại sắc ma nào đó đang làm việc xấu. Mở mắt ra đối diện với đôi mắt khác cách vài tấc ở phía trên đang rất đắc ý cười, muốn mở miệng kháng nghị, lại lập tức bị cho là nhiệt tình hoan nghênh, sự vui đùa giữa hai đôi môi lúc đầu thăng cấp thành xâm nhập thăm dò.
186 Tuyền Cơ tức giận lườm Kỉ Kiến Thận “Huynh là đồ tồi, cố ý trêu đùa đại ca của ta!”“Huynh chỉ nói sự thật thôi, những điều này Hồng Dực đều biết. ” Kỉ Kiến Thận cười rất vô tội.
187 Kỉ Kiến Thận đầu cũng lười ngẩng lên, lớn tiếng nói: “Triệu Chính, dẫn bọn họ lui ra, trọng thưởng. ”Dải băng tơ tằm chết tiệt này quấn thật chặt! Đại ma vương lửa nóng cả người không kiên nhẫn, hơi dùng lực, sau một âm thanh vải rách lanh lảnh, dải băng tơ tằm quấn quanh ngực của Tuyền Cơ bị xé thành nhiều mảnh vụn.
188 “Tại sao hắn không quan tâm ngươi?” Hồng Dực hỏi. “Hắn muốn ta… À, sinh đứa nhỏ, ta… ta không muốn sớm như vậy, liền… liền ăn dược có thể tránh thai, ngày hôm qua nói với hắn, hắn bắt đầu không quan tâm đến ta.
189 Trong bầu không khí chiến tranh lạnh, thời gian trôi qua nhanh, hôm đó khi đến được bên bờ Lan Giang, đoàn người đổi qua đi đường thủy. Thuyền lớn xa hoa của Trầm thị thoải mái tự nhiên như thế nào khỏi phải nói, trên thuyền không biết bằng cách nào còn có hơn mười ca cơ vũ nương mỹ mạo đa tình, những nữ tử này trước đó đã được nhắc nhở, vừa nhìn thấy Dịch Thanh Vân liền liếc mắt đưa tình, bày ra bộ dáng thiếu nữ động lòng xuân.
190 Nam nhân sau khi đạt được thỏa mãn, tâm tình thông thường rất tốt, rất dễ nói chuyện. Rùa nhỏ sau khi bị ăn sạch, cảm thấy lòng tự trọng bị thương, đặc biệt khó nói chuyện.
191 Tuyền Cơ trở lại Thính Tùng cư, Khả Nhi vừa thấy nàng liền khóc lớn, khóc đến kinh thiên địa khiếp quỷ thần, khóc đến Tuyền Cơ chạy trối chết, quyết định không ngủ nữa (trong phòng có người ra sức khóc tang căn bản là không thể ngủ được), đổi đến cửa hàng bạc nhìn xem thử đám thuộc hạ lao động phấn đấu mấy tháng trời trong “tình trạng không chính phủ”.
192 Đại điển phong Hậu nghe ra thì rất phức tạp, trên thực tế thì còn phức tạp hơn cả khi được nghe, các đại thần lễ ti cơ hồ là xoa tay chờ đợi sự việc trọng đại mang tính lịch sử này.
193 Kỉ Kiến Thận cười nói: “Ngóng trông ta đến như vậy sao? Xem ra ta nên giữ nhóm mệnh phụ này ở trong cung một thời gian. ”Bình thường chỉ cần Kỉ Kiến Thận ở trong cung, nhóm mệnh phụ đều e ngại tránh đi, hiện tại Tuyền Cơ ước gì hắn đến sớm một chút, để đám nữ nhân này cuốn xéo đi.
194 Sau khi Kỉ Kiến Thận đăng cơ, Trương Kiều Dư che mắt bằng chức ngự tiền quan văn, phẩm cấp tuy thấp nhưng lại vừa tiện cho y ra vào cung đình như lúc trước làm trợ tá.
195 Chỉ còn vài ngày là đến đại điển phong Hậu, trái lại Tuyền Cơ lại khá thảnh thơi, bởi vì nhóm mệnh phụ bắt đầu đổi thành huấn luyện cho các cung nữ trình tự lễ nghi trong đại lễ.
196 “Được, vấn đề thứ hai, nếu có người đến giết ta, thực lực mạnh hơn so với các ngươi, các ngươi làm thế nào?” Tuyền Cơ tiếp tục vấn đề. Triệu Thập Lục lúc này suy nghĩ nhiều một chút, cuối cùng vẫn trả lời như đinh đóng cột giống lúc nãy: “Liều chết bảo hộ chủ mẫu, chiến đấu tới người cuối cùng cũng không rút lui!”Tuyền Cơ nghe xong, cười khổ nói: “Các ngươi thật đúng là đầu óc bảo thủ, sau khi các ngươi chết hết, bọn họ vẫn muốn giết ta, các ngươi chẳng phải là chết uổng phí sao?”Triệu Thập Lục lúc này một bước cũng không nhường: “Không thể bảo vệ tính mạng của chủ mẫu, thuộc hạ sống sót còn có ích gì?”“Các ngươi còn sống có thể có tác dụng lớn lắm!” Tuyền Cơ phản bác nói.
197 Buổi sáng sau ngày tân hôn thức dậy phải làm gì? Dựa theo quy củ chính là đi bái kiến cha mẹ, trưởng bối nhà chồng. Nhưng mà phụ thân của Kỉ Kiến Thận trên danh nghĩa với bên ngoài là đi ngao du, trên thực tế người đã đi Khiết quốc, mang theo lão bà không biết thong dong đến góc xó nào.
198 Tổng cộng có tất cả sáu vị thái phi ở lại trong cung, nghe Tuyền Cơ muốn đến ra mắt, đều sớm lục lọi hoa phục châu báu đã nhét dưới đáy rương từ lâu, một phen ăn mặc cẩn thận, cố gắng tạo vẻ thanh lịch đoan trang, long trọng mà không phô trương, tác phong cao quý mà không diêm dúa.
199 Nhạc quốc từ trước đến nay vẫn là một quốc gia thượng võ, người dân dũng mãnh, hơn nữa sau khi Nhạc Nghịch lên nắm quyền thì càng như vậy. Việc nam chinh bắc chiến tất nhiên làm tiêu hao sức mạnh quốc gia, lại qua cướp bóc áp bức các quốc gia chung quanh như Ninh quốc, Thành quốc, Miến quốc, thu được tài phú xa xỉ, đây thật sự là chiến tranh bồi dưỡng chiến đấu mà.
200 Kỉ Kiến Thận một tay ôm Tuyền Cơ, một tay cầm phần tấu chương thật dày kia, càng xem mày nhíu càng chặt, hiển nhiên cũng bị lời vô nghĩa dài dòng, rườm rà trên đó chọc giận.