1 Lâm Nhiễm mặc một thân áo cưới sắc hồng rực rỡ, ngồi ngay ngắn trên giường, cả người như là hỏng mất.
Khoảng chừng nửa giờ trước, hắn miễn cưỡng tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên việt, tuy rằng không có đạo lý gì, chỉ là nằm trong phòng ngủ một giấc mà thôi, nhưng xuyên việt vốn là không có cái gì đạo lý.
2 06
Sáng sớm ngày tiếp theo, sau khi tỉnh lại Lăng Nhiễm phát hiện giáo chủ không có ở đây, vì thế hắn yên tâm lười biếng duỗi eo, không tiền đồ tính toán ngủ tiếp.
3 11
Lâm Nhiễm nhìn lại, sư huynh hoảng sợ co mình nơi góc giường.
Cả người là hai chữ để trong ngoặc kép “kinh hãi”.
Lâm Nhiễm khóc hu hu đấm hắn: Đều tại huynh, vào làm quái gì cơ chứ!
Sư huynh thở dài một hơi, phục hồi tinh thần: Xem ra hắn đã hạ quyết tâm không vạch trần đệ, giả vờ cho Lục Phiến Môn nhìn.
4 17
Lâm Nhiễm gắt gao bám vào cột giường: Đừng mơ tưởng, ta không đi.
Sư huynh: Sư đệ ngoan, chẳng lẽ ngươi không muốn vụ án này nhanh chóng kết thúc sao?
Lâm Nhiễm đầu lắc như trống bỏi.
5 22
Sau khi điểm huyệt xong, sư huynh bị ném lên nóc nhà, Lâm Nhiễm đành mang tâm trạng cực kỳ thấp thỏm cùng Cơ Vô Tà trở về. Hắn không biết cưỡi ngựa, cho nên những người khác dành ra một chiếc xe ngồi chung với hắn.
6 28
Lâm Nhiễm không biết nói gì cho phải, đành im lặng đưa cho sư huynh một khối khăn tay.
Sư huynh khóc hức hức, vừa lau mặt vừa nói: Đoạn thời gian trước ta cùng sư phụ đuổi theo một tên giang dương đại đạo tên là Lục Cô Duyên.
7 31
Trăng sáng trên cao.
Một nam tử cao lớn diện mạo hiên ngang, dung mạo tuấn tú đứng trong viện, thở phì phì đá góc tường, quay người lại thì thấy mắt trái của hắn còn bị đánh đến xanh tím.
8 34
Sau buổi trưa, Lâm Nhiễm thoải mái nằm sấp trên ghế ở đình giữa hồ, hóng gió mát ăn hoa quả ngắm hoa sen, hưởng thụ cuộc sống.
Cơ Vô Tà cần cù chăm chỉ ở một bên lột vỏ nho, bóc xong cái nào Lâm Nhiễm ăn cái đấy.
9 36
Sau khi ăn xong cơm chiều, Lâm Nhiễm ngồi trong phòng mặt mày ủ ê nghĩ cớ, ngoài cửa sổ thi thoảng truyền đến tiếng mèo kêu đầy thô lỗ.
Lâm Nhiễm đẩy mạnh cửa sổ ra: Sư huynh, huynh đừng kêu nữa được không?
Sư huynh vẫn còn giả vờ: Meo~.
10 40
Đối với vị sư huynh vừa bướng bỉnh lại hơi bị ngốc này, Lâm Nhiễm cũng chẳng biết làm gì hơn, đành giải thích mà không ôm hi vọng huynh ấy có thể hiểu được: Nếu huynh không tin vậy giờ chúng ta trở về Ma Giáo, đi tìm Phùng Khôn cùng Thái Toàn cho huynh xem, đây rõ rệt là vu oan giá họa.
11 43
Lâm Nhiễm mạnh mẽ chuyển hướng đề tài: Nếu ngươi không phải là giáo chủ thật sự, vì sao không sớm nói ra?
Sư huynh cũng hoài nghi mà phụ họa: Đúng thế, làm ta mất công mỗi ngày đều mai phục tại Minh Giáo, còn bị ngươi ném lên nóc nhà, kết quả…
Lục Cô Duyên gãi gãi cằm của sư huynh: Kết quả ngươi không hài lòng sao?
Sư huynh đỏ mặt cầm tay hắn: Hài lòng.
12 45
Sau khi mang Lâm Nhiễm trở về Ma Giáo, chuyện đầu tiên Cơ Vô Tà làm là từ trên giá sách lấy ra một quyển ghi chép địa lý, cực kỳ hào hứng như học sinh mẫu giáo được dẫn đi chơi xuân nói với Lâm Nhiễm: Phu nhân đến xem xem, chúng ta đi nơi nào trước?
Lâm Nhiễm vốn còn lo rằng hắn sẽ hỏi mình câu kia “Ngươi cũng là” có ý gì, cẩn thận tới gần nhìn nhìn, nói: Ngươi đọc cho ta nghe?
Cơ Vô Tà gật đầu, ngón tay lướt qua từng chữ trên trang sách ố vàng, giọng nói đầy dịu dàng: Lá phong đỏ núi Quân Sơn, tháng sau chính là dịp ngắm nó tốt nhất, chúng ta có thể trước đi nơi này dạo chơi một thời gian, cách Quân Sơn hai trăm dặm có một thắng cảnh danh lam gọi là…
Lâm Nhiễm lắng nghe rất nghiêm túc, gật đầu liên tục, Cơ Vô Tà hơi nghiêng mặt liếc liếc hắn, đột nhiên cười như không cười hỏi một câu: Phu nhân nói câu “Ngươi cũng là” đấy có nghĩa gì, ý là phu nhân cũng cùng chủ nhân thân thể này trao đổi Nguyên Thần?
Lâm Nhiễm không dừng lại kịp, vẫn đang gật đầu.