41 Tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trên mã xa lay động, được Mặc Trầm Vân ôm vào lòng. Muốn chỉnh thắt lưng, lại đau nhức không thể động đậy, chỉ có thể miễn cưỡng nằm trong lòng nam nhân.
42 Khách *** Như Ý. Ngoài của phòng chữ thiên.
Liệt Phượng Nhi hưng trí bừng bừng đứng phía sau tiểu nhị, nhìn cửa phòng chậm rãi đẩy ra.
“Phu nhân mời vào!” Tiểu nhị khẽ khom lưng, cười rời đi.
43 Ngày ấy, là ngày thứ ba Mặc Minh Uyên tới thế giới này.
“Vương gia, ngài xem, thời tiết bên ngoài tốt như vậy, ngài có muốn ra ngoài một chút không?” Thấy chủ tử suốt ngày nằm trên giường, Vương bá nghĩ không tốt cho thương thế của hắn, nên từ sáng sớm đã đến gọi Mặc Minh Uyên.
44 Mới vừa trở lại vương phủ, Vương bá liền cười tủm tỉm nghênh đón:
“Vương gia, tiểu vương gia đã về rồi!”
Không thể không nói, qua nhiều lần giáo huấn, vị quản gia này vẫn còn có thể duy trì dáng tươi cười thần kì và thái độ điềm nhiên như không, quả là người phi thường.
45 Hạ Sư hoàng cung
Nghe thuộc hạ báo cáo, Hạ Hồi Khâm nở nụ cười ý vị sâu xa.
“Vương thượng…”
“Việc này ngươi làm tốt lắm, lui xuống đi!” Nam nhân phất tay.
46 “Uyên nhi, quả là vật tẫn kỳ dụng!” Tiễn bước đám người Hàn Ngạo Tình, Mặc Trầm Vân thản nhiên cười nói. Hoàn toàn thu phục bốn người này, lại không cần tự tay loại bỏ hai người Tập Vi, vẹn toàn đôi bên.
47 Hôm sau lâm triều, triều đình lại ầm ĩ.
Vì sao ầm ĩ?
Bởi vì vương thượng của bọn, quốc chủ của Thiên Khải, cư nhiên muốn lập một nam tử vi hậu?
Nhưng nam nam có thể thành thân mà? Có gì đáng ầm ĩ?
Kháo! Nếu vương thượng nạp nam tử vi phi thì không có gì, nhưng hắn lập nam tử vi hậu a! Vương hậu là thân phận gì? Đó là quốc mẫu, sao có thể để một nam tử đảm nhiệm?
Vì thế, triều thần ầm ĩ tận trời.
48 Một quốc gia đứng đầu sắc lập vương hậu, quá trình của nó tương đối rườm rà.
Đầu tiên, vương thượng phải lâm hiên mệnh sử, sứ giả đảm trách đại hôn phải là quan lớn.
49 Hắc cùng bạch giao triền, phân không rõ ngươi ta; tóc đen, da thịt tuyết trắng, lẫn nhau dây dưa. Môi phong kín không kẽ hở, con ngươi hổ phách phủ sương mang theo trầm mê, phượng mâu thâm thúy nóng rực mà thâm tình.
50 So với Mặc Giác và Vũ Văn Nghiêu, hôn lễ của Hàn Cảnh Hạo cùng Vệ Viêm có vẻ quạnh quẽ bình thản. Tuy khách nhân cũng không ít, nhưng cơ hồ đều là thân bằng hảo hữu của hai nhà, quan viên triều đình không mấy ai nhận được hỉ thiếp.
51 Vương phủ, đại sảnh.
Mặc Minh Uyên hơi nhíu mi, nhìn thiếu niên dù bị điểm huyệt đạo và trói chặt nhưng vẫn đứng thẳng tắp như trước, bắt đầu suy nghĩ, có phải bề ngoài của mình trông rất dễ ức hiếp không? Sao Mặc Trầm Vân vừa rời kinh thành, thiếu niên này liền khẩn cấp chạy tới vương phủ giết hắn.
52 Vốn tưởng rằng Hạ Cấu Tịnh đã về nước, nhưng ngày hôm sau Mặc Minh Uyên từ thượng thư tỉnh trở về thì thấy hắn ngồi trong đại sảnh, uống trà.
“Ngươi đã về rồi!” Thiếu niên nhướng mày, thảnh thơi như đây không phải quý phủ của vương gia địch quốc, mà là vương phủ của mình.
53 Diện vô biểu tình nhìn nam nhân không biết xuất hiện trước cửa từ lúc nào, đang cười đến xuân hồi đại địa, trong đầu Mặc Minh Uyên chỉ có một ý niệm: Trở về thật đúng lúc a!
“Ngươi là ai?” Mặc dù có chút kinh diễm vì mỹ mạo của người tới, nhưng lời nói chiếm hữu của nam nhân khiến thiếu niên nhíu mày, lạnh giọng chất vấn.
54 Lâm Phong ở cực nam của đại lục, thủ đô Nhã Tụ.
Hành trình lần này là hai người lén quyết định, nên người biết không nhiều lắm, đi theo cũng chỉ có Đồng Vô Vũ, vì giữ bí mật, bọn họ sử dụng mã xa đi đường.
55 Mặc Trầm Vân vốn tưởng rằng có thể làm đầu bải của tiểu quan quán, nhất định có dung mạo diễm lệ, ngôn hành cử chỉ đều lộ ra mị hoặc hồn xiêu phách lạc.
56 Ngủ thẳng tới trưa hôm sau, ở trong phòng dùng qua ngọ thiện, phụ tử ôm nhau nằm trên giường nói chuyện phiếm!
“Chung Ly chính là Thu Kính Kha!”
“Đúng vậy! Chung Ly đúng là ‘chung ly’, cuối cùng cũng chia ly.
57 Lúc tỉnh lại, sắc trời đã lần thứ hai trở tối.
Được Mặc Trầm Vân giúp tắm rửa xong, Mặc Minh Uyên lười nhác tựa vào thành giường, ăn từng thìa cháo nam nhân đưa đến bên miệng, “Sao không thấy Đồng Vô Vũ?” Nhớ tới người một ngày không gặp, hắn thuận miệng hỏi.
58 Đây là chuyện xảy ra vào một ngày nào đó lúc Liệt Phượng Nhi chưa đến Thiên Sơn Hạo Nguyệt lâu làm.
Ngày đó, trời trong vắt, mang theo sự ấm áp đặc trưng của mùa xuân.
59 Yaoo: khụ, là một ký giả chuyên nghiệp, mỗi câu hỏi của ngẫu đều phi thường nghiêm túc, Tiểu Uyên cần trả lời tốt a! Nếu không, dù ngẫu buông tha ngươi, độc giả cũng không tha thứ ngươi.
60 Yaoo: ha hả, rốt cục đến phiên Đại Mặc. Đại Mặc, ngươi cũng không nên cô phụ kỳ vọng của mọi người a!
Đại Mặc (cười tủm tỉm): còn thỉnh Yaoo cô nương chỉ giáo nhiều.