21 Cố Hoài Dương cầm theo đơn thuốc đến quầy thu lệ phí trả tiền, Nhiếp Minh Viễn đi vào hỏi Lâm Dược, “Là do dị ứng với mỹ phẩm sao?”
Lâm Dược kinh ngạc nhìn Nhiếp Minh Viễn, không nghĩ đến hắn sẽ hỏi đến bệnh tình của Cố Hoài Dương, Nhiếp Minh Viễn từ trước đến nay không quan tâm người khác, nhưng lần này lại đích thân đưa Cố Hoài Dương đến chỗ anh khám, thoạt nhìn hai người chẳng khác nào là bạn thân, liền đem toàn bộ bệnh trạng của Cố Hoài Dương nói cho hắn biết.
22 “Phải rồi, là anh sắp xếp cho tôi ở phòng bệnh này sao?” Cố Hoài Dương hỏi ra vấn đề y thắc mắc.
Nhiếp Minh Viễn bất động thanh sắc nói, “Đó là do bác sĩ quyết định.
23 Buổi tối, Cố Hoài Dương dùng cơm Nhiếp Minh Viễn đưa tới. Nhiếp Minh Viễn không ngừng tiếp điện thoại, dáng vẻ vô cùng bận rộn, đợi khi hắn gác máy, Cố Hoài Dương không nhịn được nói, “Nếu có chuyện thì anh đi trước đi.
24 Nhưng chuyện này quá mức trùng hợp, cậu hoài nghi có người âm thầm đứng phía sau điều khiển, dù sao chỉnh dung cũng không phải chuyện vẻ vang gì, để lộ ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của cậu, liền hỏi Kỳ Dực, “Chuyện lần này, có thể có người đứng sau dàn xếp không?”
“Sẽ không trùng hợp như vậy.
25 Ước chừng khoảng mười giờ, tin tức An Nhã hút ma túy đầy tràn trên các trang web, các kênh truyền thông đại chúng, lượt người xem trên các diễn đàn vô cùng cao, dân mạng lúc trước đã chú ý đến tin tức Lục Hành chỉnh sửa dung mạo, bây giờ lại xuất hiện tin bạn gái An Nhã của Lục Hành hút ma túy, hình tượng một Lục Hành dương quang khỏe mạnh nhất thời bị dư luận ảnh hưởng, nghiêm trọng hơn hết truyền thông lại phát ra tin tức Lục Hành đánh bài thua mấy ngàn vạn vào năm ngoái đưa đến một trận chửi rủa của cộng đồng mạng.
26 Trong phòng bệnh không có máy vi tính, Cố Hoài Dương dùng điện thoại lên mạng tìm cái tên Lục Hành, hàng loạt tin tức lập tức xuất hiện, “Lục Hành từng phẩu thuật thẩm mỹ khuôn mặt”, “Lục Hành phản bội người đại diện kim bài”… những tin tức này cũng không bằng, “An Nhã bị bắt gặp hút ma túy, bạn trai Lục Hành bị nghi ngờ sử dụng chất cấm”, “Quảng cáo Lục Hành đại diện cùng phim truyền hình toàn bộ bị đình chỉ”.
27 Chết tiệt! Dường như càng nghĩ càng thái quá! Nhiếp Minh Viễn dùng ý chí áp chế lại suy nghĩ trong đầu, nhìn thẳng Cố Hoài Dương, phát hiện Cố Hoài Dương hoang mang nhìn hắn mới nhận ra vừa rồi hắn không trả lời câu hỏi của y, hắn cười nhạt, “Cô ấy tốt hơn nhiều rồi.
28 “Tôi chưa từng diễn qua vai thứ chính. ” Cố Hoài Dương bất an, quay phim điện ảnh và phim truyền hình cần phải có kinh nghiệm, mà kinh nghiệm của y đều chỉ là những vai vô danh tiểu tốt, nếu để y diễn vai nam thứ có lẽ sẽ phát sinh ra một số tình huống không tưởng.
29 Cố Hoài Dương căng thẳng, nhiệt khí mãnh liệt phả lên trên mặt, “Tại sao?”
“Tôi giúp em thoa thuốc. ” Nhiếp Minh Viễn khom người cầm lên thuốc mỡ trên bàn, nhìn thẳng y, tròng mắt sáng mang đậm tia cười vui vẻ.
30 Cảm nhận được thuốc mỡ lưu lại trên địa phương mẫn cảm, thông qua ngón tay chậm rãi di chuyển trên làn da nhạy cảm, từ bả vai đến lưng, từ lưng đến cánh tay, rồi đến vòng eo, xúc cảm trên lưng truyền đến đặc biệt chân thật, hơi thở cuồng dã để lại nhiệt độ trên eo… Giờ phút này y không thấy được bàn tay trắng nõn rơi nơi vị trí hông, nhẹ nhàng vuốt ve, tựa hồ như thứ phía dưới là một món đồ sứ thượng hạng.
31 Đến nước này vai diễn thật sự đã giao cho y rồi! Cố Hoài Dương kinh ngạc nhìn điện thoại, lực tinh thần vẫn chưa quay trở lại thì một tin nhắn khác lại đến, mở ra xem, là địa chỉ công ty cùng với một số tài liệu Đường Vũ gửi đến.
32 Cố Hoài Dương dựa theo phương hướng đối phương đã chỉ đi vào một phòng làm việc, nhìn thấy một người nam nhân mi thanh mục tú, Cố Hoài Dương vội lễ phép chào hỏi, “Chào anh, tôi là Cố Hoài Dương, xin hỏi anh có phải là Đường Vũ tiên sinh không?”
Nghe vậy, Đường Vũ lộ ra vẻ mặt vui vẻ, “Thì ra cậu là Cố Hoài dương.
33 Nhìn di động mạc danh kì diệu gửi đến tin nhắn của Nhiếp Minh Viễn, một dòng nước ấm tràn vào lòng Cố Hoài Dương, so với chính y lo sợ, thái độ của Nhiếp Minh Viễn ngược lại thẳn nhiên như không, nhiệt tâm đáp lại tin nhắn của y.
34 “Ta thật không có cố ý. ” Thái độ Vân Hiên đúng mực, khuôn mặt thản nhiên.
Nam tử càng nhìn càng cảm thấy thái độ của Vân Hiên giả dối, tựa như hắn giống nhau, lại ác tâm chửi, “Ta xem ngươi chính là cố ý, ngươi cản bản chính là một kẻ mù, đồ ti tiện!”
Vân Hiên ngẩng đầu lên nhìn nam tử, đôi con ngươi tối đen nhìn thẳng khiến năm tử lạnh sống lưng, khóe miệng Vân Hiên câu lên một nụ cười, “Nếu đã bẩn vậy thì bẩn thêm chút nữa cũng không sao.
35 Cố Hoài Dương minh bạch chỉ là chuyện ăn cơm, khom người ngồi xuống, chờ Nhiếp Minh Viễn lái xe đi. Nhiếp Minh Viễn nhìn y không thắt dây an toàn thì nhắc nhở một câu, Cố Hoài Dương lục lọi chỗ bên cạnh ghế ngồi tìm dây an toàn nhưng nửa ngày vẫn chưa tìm ra, chốc lát lo lắng ngồi dậy.
36 Nhiếp Minh Viễn khách khí nhận lấy, thuận tiện đem túi giấy đựng bánh kem cùng rượu đỏ đặt lên bàn trà, “Khó có dịp được mời đến dùng cơm, không biết em thích gì nên tôi mua đại một ít bánh kem cho em.
37 Một tiếng đồng hồ sau, Cố Hoài Dương đem thức ăn bưng lên bàn, thịt bò xào măng, đậu hũ sốt cà ri, thịt gà nướng, rau cải hấp đậu nành, canh mướp với nấm rơm, chay mặn kết hợp, nghĩ đến thói quen ăn uống của Nhiếp Minh Viễn lại mở chai rượu đỏ ra, “Không thể nào làm được giống như trong nhà hàng, anh bỏ qua cho.
38 Chuông điện thoại vẫn không ngừng vang lên, Cố Hoài Dương khẩn trương liếc mắt nhìn Nhiếp Minh Viễn, “Anh không nghe điện thoại sao?”
“Không cần để ý đến nó.
39 Ngày mai Cố Hoài Dương cùng Quý Mộ Ảnh diễn đều là phân cảnh có mức độ khó cấp 3, thật không rõ vì sao sớm như vậy Karl đã sắp xếp bọn họ cùng nhau diễn xuất.
40 Buổi sáng ngày hôm sau, Cố Hoài Dương trở lại tổ kịch, ngồi ở phòng hóa trang thay trang phục, Karl đi tới, cùng những những viên khác chào hỏi một tiếng liền dừng lại bên cạnh y, “Đã xem qua kịch bản chưa?”
“Đã xem qua.