41 Đợi ở phim trường thứ diễn viên làm nhiều nhất chính là chờ, chờ diễn viên tới đủ, chờ đạo diễn, chờ phối cảnh, chờ đạo cụ, chờ quay phim, chờ trang phục, chờ ánh đèn,… Bởi vì thường phải chờ quá nhiều thứ mà phải mất đến một hai tiếng đồng hồ, quay xong một phân cảnh lại phải chờ nhân viên bố trí lại phối cảnh, hoặc chờ diễn viên thay xong trang phục, đổi sang một cảnh mới lại mất thêm một tiếng, cứ như thế, diễn viên trong lúc chờ đợi không trách khỏi buồn ngủ, hoặc lên mạng xem tin tức.
42 Vấn đề đều nằm trên người Quý Mộ Ảnh, NG nhiều lần cũng bởi vì cậu ta, bọn họ lúc trước chê bai khả năng của Lục Hành, giờ nghĩ lại thật quá ngây thơ, không biết thỏa mãn… Lúc này Quý Mộ Ảnh cùng Cố Hoài Dương diễn, bọn họ mới phát hiện tuy Lục Hành có chỉnh dung nhưng ít nhất cậu ấy có chịu khó nghiên cứu diễn xuất, còn Quý Mộ Ảnh nhất định là nhờ có nhiều người yêu thích mới có thể chịu được diễn xuất nhạt nhẽo trong MV cậu ta, so với làm một diễn viên, Quý Mộ Ảnh tốt nhất nên làm idol thì đúng hơn.
43 Nghe vậy, ánh mắt Nhiếp Minh Viễn không khỏi hứng thú, “Vậy em có còn muốn trở lại rạp hát xem tiếp không?”
“Tất nhiên, nếu nội dung không hay thì nhìn diễn viên biểu diễn để học tập cũng được vậy.
44 “Là tôi làm em bị thương sao?” Nhiếp Minh Viễn dịu dàng buông y ra, ánh mắt rơi vào chỗ bị thương trên cánh tay y, ý đồ muốn vén ống tay áo y lên xem xét vết thương.
45 Chú ý đến ánh mắt Cố Hoài Dương tập trung trên người Tưởng Di Cát, Nhiếp Minh Viễn không chút dấu vết né tránh nụ hôn của cô, “Sao cô lại tới đây?”
“Em cùng biên kịch tới dùng cơm.
46 Lồng ngực Nhiếp Minh Viễn chất đầy mảnh băng vụn lạnh lẽo, không cách nào hô hấp bình thường được, “Tôi đưa em về, đi thôi. ” Rồi sau đó vào trong bãi đậu xe.
47 Y lúc ấy là đặc biệt được mời vào, không cần phải bắt đầu công việc của nghệ sĩ mà bị vứt xuống khu làm việc của nhân viên. Vì công ty đặc biệt tiếp đãi khách hàng chu đáo, phần nhiều đều là người có tiền đầu tư, có khách tới liền bưng trà dâng nước, thỉnh thoảng còn để cho nghệ sĩ đảm nhận, chịu trách nhiệm một chút công tác chạy vặt.
48 Cố Hoài Dương sáng sớm đúng bảy giờ tỉnh lại, chăn mềm bị đá qua một góc, trên người chỉ có một chiếc áo ba lỗ và quần cụt, làn da lõa lồ lộ ra ngoài lạnh tựa như băng, khó trách ngủ đến giữa chừng lại bị lạnh tỉnh, Cố Hoài Dương nằm trên giường nửa điểm cũng không muốn động, mệt mỏi vây khốn cơ thể.
49 Nhiếp Minh Viễn không để ý lắm, giống như kia chỉ là chuyện vô cùng nhỏ, “Không sao. ”
Cố Hoài Dương đã hiểu vì sao bà chủ vừa nhìn thấy Nhiếp Minh Viễn đã cao hứng, trong mắt nàng Nhiếp Minh Viễn chính là kẻ lắm tiền, nào sợ không trao đổi mua bán được cũng có thể ngắm mỹ nam.
50 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Địa điểm quay phim nằm ở vùng ngoại thành, so với Thành Điện ảnh xem như cũng không khác mấy, phim cổ trang có thể đến đây quay chụp, hay nói đúng hơn nơi đây cũng chỉ có thể để phim cổ trang, phim lịch sử đến quay, kiến trúc không nhiều lắm, nhưng tiêu chí đều dư khả năng đáp ứng.