21
"Gấp cái gì, chủ nhân khẳng định sẽ có biện pháp. " Tiểu Bạch đáp.
Bách Lí Hồng Trang mỉm cười sờ sờ đầu Tiểu Bạch, "Vẫn là Tiểu Bạch thông minh!"
"Chủ nhân có biện pháp gì?"
Tiểu Hắc tò mò tiến đến trước mặt Bách Lí Hồng Trang, vẻ mặt chờ mong.
22
Ánh mắt Bách Lí Hồng Trang hơi cô đọng lại. Nàng thật ra có một chút tò mò đối với Đế Bắc Thần, không thể không nói: "Ngươi làm thế nào giúp ta mời chào người bệnh?"
Tuy rằng nàng đã nghĩ kỹ về biện pháp khai hỏa thanh danh Thần Y Phường, nhưng đồng thời nàng cũng không ngại ý tưởng của Đế Bắc Thần như một phương pháp dự phòng.
23
Khi Bách Lí Hồng Trang chẩn ra bệnh của Đế Bắc Thần từ trên mạch tượng, con ngươi vẫn luôn bình tĩnh không gợn sóng rốt cuộc cũng xuất hiện một sự kinh ngạc!
Thân thể ách chú! (厄咒之体)
Nếu nàng khám không sai, Đế Bắc Thần có thân thể ách chú!
Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp được thể chất hiếm thấy như vậy ở nơi này!
Kiếp trước nàng từng có cơ hội tiếp xúc với một người tu luyện giả có thân thể ách chú.
24
Edit & Dịch: Emily Ton.
Một trong những đặc điểm của thân thể ách chú đó là, phàm là những nơi bị liệt đều sẽ giống như băng đông lạnh.
25
Edit & Dịch: Emily Ton.
Hắc Mộc trừng lớn hai mắt nhìn một màn trước mắt như một vở hài kịch, thậm chí đều quên khép hàm lại.
Chỉ thấy Bách Lí Hồng Trang giờ phút này đang ngồi ở trên người Đế Bắc Thần.
26
Kể từ khi Bách Lí Hồng Trang xuất hiện, thái độ của thiếu chủ bỗng trở nên rất khác. Bởi vì bọn họ bất quá mới gặp mặt hai lần, như vậy không phải là sự thay đổi quá lớn hay sao?
"Ngươi không cảm thấy nữ nhân này rất thú vị sao?" Trong mắt Đế Bắc Thần hiện lên nụ cười yếu ớt.
27 Hoàng Thượng vốn rất sủng ái Hiên Viên Hoàn, một khi thái y bó tay không có biện pháp, nhất định sẽ thông cáo thiên hạ, tìm kiếm y sư có năng lực tiến cung chẩn trị.
28 Ba ngày sau, chỉ sợ sự Hiên Viên Hoàn đã bị sự đau đớn tra tấn đến nỗi không ra hình người, nếu nàng vẫn không ra tay, Hiên Viên Hoàn chắc chắn hồn sẽ về cửu thiên.
29
Nhìn bộ dáng Bách Lí Hồng Trang khí định thần nhàn như vậy, biểu tình Ninh Hoành Trung thật ra đã có vài phần biến hóa.
Bất luận y thuật của tiểu cô nương này như thế nào, chỉ cần tố chất tâm lý thế này không phải người bình thường có thể so.
30
Thân hình vốn nhỏ xinh, tại một khắc này phảng phất đột nhiên trở nên cao lớn lên.
Mọi người kinh ngạc nhìn Bách Lí Hồng Trang, trong nháy mắt, bọn họ nghiễm nhiên không cách nào đối đãi với Bách Lí Hồng Trang giống như một tiểu nha đầu không rành thế sự.
31
Edit & Dịch: Emily Ton.
Ninh Hoành Trung cùng những người khác đều hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Ai cũng không nghĩ tới, tiểu cô nương bọn họ nhìn thấy có vẻ thuần túy vừa mở miệng đã hồ nháo, khí phách đặt tiền cược như thế!
Mười vạn đồng vàng!
Ở đây cơ hồ không có người dám đánh cuộc xa hoa như vậy, nhưng thời điểm Bách Lí Hồng Trang bắt Bàng Đường Bình xin lỗi mọi người, trong lòng bọn họ xuất hiện một loại cảm giác xúc động.
32
Edit & Dịch: Emily Ton.
"Dễ dàng kiếm lời mười vạn đồng vàng, chúng ta lại có ăn ngon!" Tiểu Bạch hưng phấn nói, "Chủ nhân chuẩn bị giáo huấn gia hỏa không có mắt này như thế nào?"
Bách Lí Hồng Trang nhíu mày, mắt phượng hẹp dài hiện lên ý cười, "Chỉ mười vạn đồng vàng cũng đủ để cho Bàng Đường Bình phá sản, huống chi gia hỏa này sớm đã tự bức mình đi tới tử lộ?"
Bàng Đường Bình coi rẻ tất cả y sư, nếu hắn trị khỏi cho Hiên Viên Hoàn, đó tất nhiên sẽ là một thứ khác, nhưng nàng chắc chắn Bàng Đường Bình không thể chữa khỏi, đến lúc đó hắn tất trở thành chê cười trong mắt mọi người!
Mặc dù y thuật của hắn không tồi, nhưng sau khi trở thành trò đùa khiến mỗi người đều cười nhạo, hắn làm thế nào có thể tiếp tục trên con đường y sư?
"Chẳng lẽ đầu óc của Bàng Đường Bình ngắn vậy sao?"
Tiểu Hắc nghi hoặc, muốn khoe khoang mà không thể nắm chắc khả năng của mình, không phải chính là tìm chết sao?
"Trên thế giới này luôn có một số kẻ ngu ngốc, không thể đi theo lẽ thường.
33
"Xem ra, dường như ngươi không thể trị. "
Một giọng nói lạnh lùng thờ ơ truyền ra từ trong miệng Bách Lí Hồng Trang, khuôn mặt trong trẻo phác hoạ lên một ý cười mờ nhạt.
34
Edit & Dịch: Emily Ton.
Bàng Đường Bình cười lạnh nhìn xem Bách Lí Hồng Trang làm bộ làm tịch, trong chốc lát chẳng phải vẫn không có biện pháp gì hay sao? Hắn thật muốn nhìn xem nha đầu này có thể thể hiện được bao lâu!
Sau khi Bách Lí Hồng Trang đã bắt mạch xong, nàng lại bắt đầu xem xét những bọc mủ mọc ở trên người Hiên Viên Hoàn, khuôn mặt đỏ bừng với ánh nhìn nghiêm túc.
35
Edit & Dịch: Emily Ton.
Tầm mắt mọi người đều tập trung ở trên người Ninh Hoành Trung. Tuy nhiên, Ninh Hoành Trung chỉ nghiêm túc nhìn Bách Lí Hồng Trang thi châm, không có ý ngăn cản.
36
Edit & Dịch: Emily Ton.
Cho đến khi làm xong hết thảy, mọi người mới bình thường trở lại.
Ninh Hoành Trung lại bắt mạch cho Hiên Viên Hoàn lần nữa, rõ ràng phát hiện mạch tượng lúc này đã ổn định hơn lúc trước rất nhiều.
37
Edit & Dịch: Emily Ton.
Khuôn mặt mập mạp cau có, đối với ánh mắt như hổ rình mồi của mọi người, Bàng Đường Bình không chút nghi ngờ nếu như hôm nay hắn không xin lỗi, sẽ không cách nào ra khỏi Đông Cung.
38
Tin tức trong cung dần dần truyền tới ngoài cung, mọi người thế mới biết mới hiểu, chứng bệnh của Thái tử, cả đám y sư bó tay không có biện pháp đã được trị khỏi nhờ Trang cô nương từ Thần Y Phường!
Một truyền mười, mười truyền trăm, thanh danh Thần Y Phường vang dội!
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người trong hoàng thành biết được y thuật của Hồng Trang cô nương ở Thần Y Phường rất siêu quần, hơn nữa còn nắm giữ thuật châm cứu đã thất truyền mấy trăm năm!
Không ít người hổ thẹn lúc trước có mắt không thấy Thái Sơn, cơ hội tốt đặt ở trước mặt bọn họ như thế, bọn họ lại không biết quý trọng, hiện tại chỉ có thể hối hận.
39
Edit & Dịch: Emily Ton.
Ngay thời điểm hai người còn đang nói chuyện với nhau, một giọng nói trầm thấp từ ái truyền tới, "Hồng Trang cô nương"
Bách Lí Hồng Trang nhìn lên đã thấy Ninh Hoành Trung mặt đầy tươi cười, lập tức đi ra, chắp tay nói: "Ninh thái y, sao ngươi lại tự mình tới đây?"
"Nhờ phúc của Hồng Trang cô nương, bệnh của Thái Tử đã hoàn toàn khỏi hẳn.
40 Quý Văn Bân không thể hiểu được, y thuật của Bách Lí Hồng Trang tốt như vậy, nhưng không hề có ý định nuôi dưỡng và phát triển nó, chỉ xem nó như một công việc phụ.