21 - Vì sao lại nhìn anh đến như vậy?
-. . .
- Anh biết mình đẹp trai. - Mark bật cười, trông phong độ nhỉ?
-. . . - Tôi vùi mặt mình vào chăn, chỉ để lộ mỗi đôi mắt đang khẽ chớp động.
22 "Cảm giác khi người bạn yêu cũng yêu bạn, đó là gì?
Đúng rồi, là Hoang Tưởng!"
Có lẽ, tôi đã mắc phải chứng bệnh này suốt ngần ấy năm.
Hoang tưởng Mark yêu tôi, hoang tưởng anh yêu tôi còn nhiều hơn cả bản thân mình.
23 Tôi nhìn thấy hình ảnh của mình trong gương, thực là chán ghét.
Khuôn mặt sớm đã hao gầy, buồn bã hẳn đi. Dường như chẳng còn lưu lại chút khí chất gì của cô tiểu thư nhà họ Tần ngày xưa nữa.
24 Vào một ngày u u ám ám, cô bạn thân thiết đã "tiện tay" xô tôi xuống lầu, tôi bị sảy thai.
Trước khi cơn đau quằn quại khiến tôi chùn xuống và ngất đi thì tôi đã kịp nhìn thấy nụ cười nửa miệng của cậu ấy.
25 - Mẹ kiếp! - Hạo Ân cầm chỗ ly tách lên, đập đến tan tành. Nếu tôi không nhanh tránh đi, có lẽ đã bị vụn miễn văng phải.
- Có. . . có việc gì? - Tôi lại nuốt ực một chút, hỏi ngay.
26 "Rầm!" Hạo Ân đá sập cửa phòng, vẻ mặt sừng sộ bước vào trong.
- Chị định đi đâu vậy?
- Tôi. . . - Tôi lùi về phía sau một chút, không lẽ cậu đã phát hiện ra gì đó rồi sao?
- Nói! Tay trong của hắn chính là chị, đúng không? - Cậu lao đến bóp cổ tôi, hàm răng trắng ra sức nghiến chặt lại.
27 Ba ngày sau, Hạo Ân có việc phải ra ngoài. Cậu nói sẽ vắng mặt khoảng ba hay bốn ngày gì đó. Có lẽ là do mật vụ phi pháp gì đây.
Cũng có thể, cậu đang dùng phép thử tôi nữa đấy.
28 Hai giờ sáng, tôi rời đi. Lúc này hãy còn quá sớm để chất men trong người anh tan hết, vì vậy, anh vẫn say trong giấc nồng.
Có một chút luyến tiếc, nhưng tôi phải làm vậy để nhóm người dưới kia không quá nghi ngờ.
29 Thuốc an thần trong rượu đã có tác dụng rồi. Chai rượu và hai chiếc ly tôi đã chuẩn bị sẵn từ lúc chiều. Để phòng khi bức bách, còn có đường lui.
Nói là thuốc an thần cũng không đúng.
30 - San Ni, xin em hãy tỉnh lại. Anh không thể một lần nữa đánh mất em. - Có tiếng người nào đó tha thiết gọi tôi, giọng nói cực kỳ quen thuộc, nhưng là ai nhỉ?
- Chị, tôi xin lỗi.
31 Vệ sĩ, chính là như vậy. Điều cấm kỵ nhất đó là nảy sinh tình cảm với chính chủ nhân mình.
Thế nhưng, ngay từ khi cô công chúa ấy về nhà, nhìn em lớn lên, tôi đã luôn phản bội lời thề ấy.
32 [Có một chút nhầm lẫn về thứ tự Chương. Vậy nên mình đã điều chỉnh lại C31 và C32 rồi, sẽ là đôi dòng tâm sự của Mark. Cảm ơn các bạn vì đã ủng hộ nha]
______
Ngày xảy ra tai nạn giao thông, cũng là khi em nhận ra tôi trong bực tức, bất cần.
33 Anh mất gần hai ngày để kể lại mọi chuyện cho tôi nghe. Hệt như đang được chứng kiến một bộ phim mà ngay cả trong mơ tôi cũng không thể nào tưởng tượng nổi.
34 Một buổi sáng, tôi thức dậy khi ánh nắng đã phủ khắp căn phòng. Như thế nào nhỉ? Dạo này tôi cảm thấy khá là khó chịu, đứa nhỏ rất thường không ngoan.
35 - Ngài. . . ngài Mark?
Tôi nghe theo tiếng gọi và hướng mắt nhìn, là anh? Phát súng chỉ thiên vừa rồi là do anh cảnh cáo?
Mark chỉ im lặng bước đến nhìn tôi rồi nhìn xuống bàn tay của gã kia đang nắm lấy tay mình.
36 Yêu đúng người và đúng thời điểm chính là loại cảm giác hạnh phúc nhất trên đời.
Chúng ta nên học cách chấp nhận và hưởng thụ những gì mình đang có.
37 Khi tỉnh dậy, em cuống cuồng tìm ngay lá thư nào đấy và nói rằng mình quên mất đã để nó ở đâu. Vậy nên tôi cũng giúp một tay lục lọi. Là thư của Hạo Ân gửi em đây mà, nhưng, từ khi nào thế nhỉ?
Ừ thì thằng nhóc ấy yêu em, tôi biết chứ.
38 Sức khỏe của em khá yếu, tôi nhìn thấy mà hóa xót xa. Tôi yêu em và em thì rất quan tâm đến đứa nhỏ. Vì vậy, tôi chỉ còn cách chăm sóc, nuông chiều.
Là tôi, chính tôi đã khiến em phải chịu nhiều thiệt thòi.
39 - Ngài Mark, ngài đi đâu vậy?
- Về nhà!
- Sao lại về nhà trong lúc này? Vậy cuộc họp phải làm sao?
Bước chân tôi chợt dừng lại, gã quản lý giật mình, theo quán tính lùi về phía sau.