121 Hồn lực toàn thân dưới sự khống chế của Nghệ Phong, toàn bộ dung nhập vào trong cơ thể. Đấu khí trong cơ thể cũng bởi vậy sôi trào lên, một cỗ khí thế cường đại từ trong người Nghệ Phong tràn ra, khí thế cường đại giống như sóng lớn xô ầm ầm.
122 Khi ánh mắt đám người Áo Hỏa chuyển tới Tạp Lạp Đạt, thì cả đám lại lần thứ hai hít sâu một hơi, chỉ thấy Tạp Lạp Đạt quỳ gối trên mặt đất, trên đùi phải xuất hiện vài lỗ máu không ngừng tuôn ra máu đỏ tươi, toàn thân trên dưới, không có chỗ nào hoàn chỉnh, trên thân thể, bao phủ từng vết máu không đồng đều.
123 - Cho tới bây giờ ta không nghĩ ngươi sẽ cảm tạ ta. Chỉ là ta không muốn gây ra rắc rối cho đại đội trưởng, nhị đội trưởng mà thôi. Cát đại thúc như trước không nhanh không chậm nói, giống như đang nói một việc không liên quan đến mình.
124 - Sau này chúng ta còn có thể gặp mặt sao?Nghệ Phong ngạc nhiên, nha đầu này dĩ nhiên muốn gặp mình? Ha ha, nàng không phải rất ghét ta sao?Nghệ Phong ôn nhu vuốt mái tóc của Tình Nhi, cười cười, mạc danh kỳ diệu nói:- Nhớ kỹ, ta là Nghệ Phong!Cát đại thúc nhìn Tình Nhi ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của NghệPhong, cười nói:- Nha đầu ngốc, lẽ nào ngươi còn không biết ý tứ câu nói của nói sao? Hắn nói cho ngươi biết hắn là Nghệ Phong, nói đúng là sau này có thể gặp lại hắn.
125 Nếu như thiếu niên khác, nào dám nhìn nàng chằm chằm như vậy, nhiều nhất chỉ dám liếc mắt nhìn trộm mà thôi, tuyệt đối không dám trực tiếp nhìn vào hai mắt của chính mình.
126 Từ trong đáy lòng Nghệ Phong rất khinh thường: Chỉ dựa vào thủ đoạn nhỏ này muốn gạt ta. Thật lực cười, bản thiếu gia đã sớm sản sinh kháng thể. Ahaaa, ít nhất cần phải cùng ta một đêm mới có thể mê hoặc được ta ah.
127 Hơn nữa, quan trong là trên người nàng không có một tia khí tức xao động. Chuyện này cũng là nguyên nhân vì sao lần đầu tiên Nghệ Phong trông thấy Điệp Vận Du đã cho rằng nàng tự nhiên tòa ra mị hoặc như vậy.
128 Nghệ Phong liếc mắt nhìn Điệp Vận Du. Nhãn thần hắn không hề để ý tới, mà quay đầu về phía Tiêu Công, nói:- Thế nào? Chúng ta uống hai chén?Tiêu Công cười đắng ngắt, hắn biết theo như lời Nghệ Phong uống hai chén là có ý tứ gì đó, thế nhưng không cự tuyệt, dù sao hắn đã thua cuộc, hơn nữa hắn thua rất thảm.
129 - Tiêu Công. Nếu như tiểu tử này có thế lực. Ngươi hãy nói thẳng ra, không cần tìm lý do khó tin như vậy. Tài học của người, trên đại lục ai mà chẳng biết.
130 - Ngươi nghĩ sao?Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong, trên mặt hiện lên vẻ trêu chọc. Nghệ Phong bĩu môi, khóe miệng vểnh lên độ cong tà mị. - Nếu như ta biết, ta còn hỏi nàng là gì? Tuy rằng nàng không phải nữ nhân đẹp nhất ta mà ta đã gặp.
131 Tiêu Công nhìn Nghệ Phong ngẩn người, không thể phủ nhận hắn đang bị chấn động. Rõ ràng câu ca này vượt xa câu ca vừa này, nếu như lưu truyền ra ngoài, nhất định ai cũng thích.
132 Điệp Vận Du nhìn không gian trở nên yên tĩnh, khẽ thở dài một tiếng. Bỗng nhiên có chút cảm thán nói:- Cuối cùng cũng bình yên. Nghệ Phong quay đầu nhìn Điệp Vận Du đầy cỗ quái và nghi hoặc, nói:- Nàng cũng không thích bọn họ nhốn nháo ở chỗ này sao? Vậy, tại sao nàng không đuổi bọn chúng đi.
133 -Đi. . . Khuôn mặt Điệp Vận Du khẽ nóng lên. - Ngươi dùng nhãn thần gì nhìn ta? Đây bất quá chỉ là một chỗ nhỏ ta ở trên thuyền. - Uhm, ta đã rõ, nàng nói ta đã hiểu, đây chính là khuê phòng của nàng.
134 Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong cười cười, trên khuôn mặt cười xinh đẹp kia tản ra mùi vị của nữ nhân thành thục, một nụ cười vô cùng mị hoặc. Nàng đã kiến thức qua cầm kỳ của Nghệ Phong, tất nhiên không tin Nghệ Phong có thể có được cầm kỳ cao siêu tới cỡ nào.
135 Nghệ Phong ngạc nhiên, lập tức bất mãn nói:- Khụ, nếu như có thể tiến thêm một bước, tất nhiên ta không có ý kiến. Thế nhưng chỉ cho ôm, ta rất khó chịu.
136 Đối với nữ nhân còn đi cùng với chính mình một đoạn đường này, hắn có thể giúp được ắt sẽ giúp?- Vậy ngươi cho rằng, ta phải làm thế nào?Đột nhiên âm thanh nhu hòa của Điệp Vận Du vang lên, chứng minh nàng đã chấp nhận chuyện Nghệ Phong nói là sự thực.
137 - Sao rồi? Coi trọng ta như vậy?Nghệ Phong đang tấu nhạc, đột nhiên nghếch mắt lên, thản nhiên nhìn Điệp Vận Du. Cánh tay tùy ý nắm nắm lên một chỗ trên Mặc Tình, còn cánh tay kia chống đầu chính mình mỉm cười.
138 Nghệ Phong đứng sừng sững trên khoang thuyền, từng đợt từng đợt gió mát thổi đến, khiến những sợi tóc dài nghịch ngợm không ngừng dựng ngược lại phía sau.
139 Hình như, từ ngày đầu tiên gặp mạt, Nghệ Phong có sức chống cự tương đối lớn đối với mị thuật của nàng. Nếu như chính mình cố ý thi triển mị thuật, có lẽ các nam tử khác đã sớm đầu hàng, cúi đầu quy phục.
140 Thuận dòng trôi nổi mấy ngày, Nghệ Phong cũng không biết đã đi bao xa, chỉ có thể trông thấy từng đạo phong cảnh kia chậm rãi lui lại phía sau thuyền.