81 Ông Hạ. Ông nhìn cậu nhóc trước mặt, có cảm giác không biết làm sao. Tên nhóc này đúng là quá bướng bỉnh, đến đây một thời gian dài như vậy, mà từ đầu đến cuối vẫn chỉ gọi ông là ông Hạ.
82 Bất tri bất giác, ba tháng huấn luyện đã đến lúc kết thúc. Ban đầu số lượng người rất đông, vậy mà đến cuối cùng, vừa đào thải vừa không chịu nổi, chỉ còn lại có vài người!Lúc này, bọn họ cũng phải đón nhận đợt sát hạch cuối cùng, cũng chính là đối đầu với đám lính bên phía Mỹ cũng tới hợp tác huấn luyện lần này.
83 “Hạ lão đầu —. ”Eric đẩy người lính đang cản mình ra, xông thẳng vào phòng của Hạ lão gia, vừa mở miệng đã gọi Hạ lão đầu. Lúc này, ông Hạ đang ngồi bên bàn đọc sách, vừa nhìn thấy người đến, ông hơi nheo mắt, ra hiệu cho người lính kia rời đi.
84 Ngồi trong phòng khách sạn, nhìn dòng xe cộ đi lại ở dưới đường, cảnh đêm của Hongkong đầy màu sắc, sáng lung linh giống như một vị phu nhân mặc trang phục lộng lẫy đứng bên dòng sông Hương.
85 Lật Điền Khẩu Nhất Lang là nhân vật tiêu biểu của phái chủ chiến Nhật Bản. Tuy mọi người đều biết điểm này, nhưng trong một trường hợp nào đó thì vẫn phải ngoại giao cẩn thận.
86 Vì cửa phòng đang mở, nên tình hình trong này cũng thu hút ánh mắt người bên ngoài. Đám nam nữ vốn đang điên cuồng trên sàn nhảy, lúc này cũng hướng mắt vào phòng bao, không ít người vây quanh phòng.
87 Kỷ Lương không chắc chắn lắm, ngồi lên xe, thắt dây an toàn rồi hỏi: “Chuyện đó…” Cô nhìn sang người đàn ông đang ngồi bên ghế lái: “Anh xác định là anh có thể chứ?” Đến bây giờ cô vẫn cảm thấy hình tượng của Hạ Vũ và hai chữ ‘đua xe’ không hề có liên quan gì đến nhau! Thật sự không liên quan! Hạ Vũ nhận ra sự do dự của cô, nhưng cũng không trả lời cô ngay, là la hay là ngựa, phải nhìn tận mắt mới biết được.
88 Chương 088. 1 Chuyển ngữ: Mẹ Cherry—o0o—Lật Điền Anh Tử nói hết mọi chuyện. Ít nhiều gì cô cũng nhìn ra được mục đích của Lật Điền Khẩu Nhất Lang khi ông đưa bọn họ tới đây.
89 Chuyển ngữ: Mẹ CherryTrầm Sùng và Tiểu Bạch dùng thân phận là hai người Trung Quốc bị giam trong phòng này, nhất là khuôn mặt tuấn tú thư sinh của bọn họ, lọt vào mắt đám Nhật Bản hung hãn, thì bề ngoài của bọn họ cũng biểu thị cho sự ‘yếu đuối, dễ bắt nạt’.
90 Chuyển ngữ: Mẹ CherryKỷ Duệ đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất, mở cửa ra, gió chiều nhè nhẹ thổi vào. Cậu bé đặt mông ngồi xuống đất, ngắm nhìn bầu trời hoàng hôn qua lan can: “Này, chú Hạ Vũ…” “Cháu biết chú tỉnh, chú không muốn nói, thì cháu nói, chú chỉ cần nghe là được rồi…” Kỷ Duệ quay lưng về phía anh, giọng nói không to, nhưng bảo đảm anh có thể nghe thấy: “Chú khổ sở lắm đúng không? Nếu là cháu, cháu cũng không chịu nổi.
91 Chuyển ngữ: Mẹ CherryNgười đàn ông này, dù hai chân bị tàn phế cũng không hề ảnh hưởng gì đến khí chất của anh ta. Dù đang phải đối mặt với một kẻ thâm trầm, tàn nhẫn như Thanh Sơn Vinh Điền, nhưng anh vẫn có thể giữ vẻ trấn định như bình thường.
92 Chuyển ngữ: Mẹ Cherry Hai tháng sau, nắng cuối thu vẫn vô cùng nóng nực. Từ sau khi ở Nhật về, dưới sự sắp xếp của ông Hạ, Kỷ Lương và Hạ Vũ đều rời khỏi tổ chức, chuyên tâm dưỡng bệnh.
93 Chuyển ngữ: Mẹ Cherry“Đại Vĩ, cậu chắc chắn là ở đây chứ?” Kỷ Duệ nhìn xung quanh công trường bỏ hoang, ở một nơi hẻo lánh thế này, làm sao tìm được công việc gì?! Đương nhiên không phải cậu muốn tìm việc làm, cậu đâu có thiếu tiền.
94 Chuyển ngữ: Mẹ Cherry“F**k!” Nhìn xe cảnh sát xuất hiện ở phía sau, mặt Lý Thiết Hùng lạnh đi, chưa bao lâu đã kinh động đến nhiều cảnh sát như vậy. “Lão đại, hình như có trực thăng!” Gã cao cao thò đầu ra nhìn, mang theo tin xấu: “Trực thăng quân dụng cũng đến rồi.
95 Chuyển ngữ: Mẹ CherryKỷ Lương đã từng công tác ở đội phòng chống tội phạm ma tuý, nên cũng biết không ít thông tin về các loại ma tuý. Khi ma tuý bắt đầu phát huy tác dụng, cơ thể người nghiện sẽ dần suy giảm, yếu ớt đi, rồi sau đó, toàn thân sẽ như có một sức mạnh vô hình, nhưng tinh thần thì mỏi mệt, buồn ngủ, thèm ngủ hoặc nóng nảy không yên.
96 Chuyển ngữ: Mẹ CherryMấy ngày nữa lại trôi qua, lại thêm vài ngày Kỷ Lương sống cuộc sống bị tra tấn đến không còn ra hình người nữa. Cũng có mấy lần Kỷ Lương muốn tự hại mình, nhưng đều bị Hạ Vũ ngăn lại, cũng vì như thế, mà toàn thân Hạ Vũ từ trên xuống dưới bị thương không ít.
97 Chuyển ngữ: Mẹ CherryDưới sự chăm sóc của đám Hạ Vũ, dưới sự tấn công của một đống thuốc bổ, sức khoẻ của Kỷ Lương càng ngày càng tốt hơn, tuy thỉnh thoảng vẫn xảy ra tình trạng tiêu chảy, nhưng so với tất cả những gì cô đã trải qua, thì chuyện tiêu chảy này cũng chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ mà thôi.
98 Chuyển ngữ: Mẹ CherryKỷ Lương không hiểu gì cả, ngẩn người nhìn hai khuôn mặt đẹp trai một lớn một nhỏ kia, mặt hai người co rúm lại, giống như đang chịu sự đau đớn đến cùng cực… Làm gì thế? Kỷ Lương ngơ ngác nhìn họ, cảm thấy bên khoé miệng có dính chút mỡ của miếng lạp xường vừa ăn, cô liền đưa lưỡi ra, thăm dò bên khoé miệng một chút, rồi liếm sạch sẽ.
99 Chuyển ngữ: Mẹ CherryCảm giác mềm mại trong lòng bàn tay khiến Hạ Vũ xuất thần, động tác của cơ thể cũng hoàn toàn phản ứng theo bản năng, hành động nhanh hơn não anh kịp ý thức được —- tay anh bóp nhẹ một cái! Hai mảnh ren vừa mỏng vừa nhỏ, căn bản là không có tác dụng che chắn gì, hành động rất nhẹ nhàng kia của anh, cũng làm cho Kỷ Lương như bị điện giật toàn thân, một cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng khiến cô không thể khống chế, miệng khẽ phát ra một tiếng rên nhẹ, khát vọng cũng tăng mạnh hơn… Tiếng rên rỉ rất nhỏ ấy cũng làm cho cả người Hạ Vũ run rẩy, dục hoả trong người anh như bùng lên, nhưng cũng đồng thời khiến anh tỉnh táo lại.
100 Chuyển ngữ: Mẹ Cherry Bệnh viện Thị Lập. Mới sáng sớm, người đến khám bệnh không ít, nhưng các bác sĩ thì vẫn chưa đi làm. Sau khi ăn sáng qua loa ở nhà, Hạ Vũ liền đưa Kỷ Lương vào bệnh viện.
Thể loại: Nữ Phụ, Nữ Cường, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 17