1 “An An, cậu phải suy nghĩ cho cẩn thận, một khi đã bước lên thảm đỏ thì hối hận cũng chẳng kịp nữa rồi!” Lục Lục tận tình khuyên bảo cô dâu đang ngồi lặng im trên ghế.
2 “Đối phương lúc này là ai?” Giọng nói anh bình thản, bình thản đến mức có chút thất thường. “Xin lỗi, tôi chưa kịp điều tra vì vội về báo tin cho ngài.
3 "Johanne, em tránh ra!"Cô không nhúc nhích, ngược lại còn quật cường dang tay ra:"Quý Xuyên, anh đừng ép tôi dã man như vậy được không? Tôi đã nói rồi, bất kể anh ép tôi chuyện gì, cũng không thể ép tôi phải yêu anh! Người tôi yêu là anh ấy! Chúng tôi là một cặp, vừa rồi chúng tôi là đang ở trên giường, ở trên giường đó!”Giống như cô sợ anh nghe không rõ ràng, cô từ cuối nhấn thật mạnh ba từ cuối làm tăng thêm vài phần mạnh mẽ.
4 “Quý Xuyên, hôm nay là lỗi của tôi. ” Hít sâu một hơi, cô nhẹ nhàng mở miệng. Anh nhìn cô, yên lặng chờ cô nói tiếp. Cặp mắt anh sâu không thấy đáy. Cô được nuông chiều như vậy, rất ít khi chủ động thừa nhận sai lầm của mình.
5 Lam Tiêu nhún vai, mở chai rượu ra rồi ngồi bên cạnh Quý Xuyên: “Cô ta lại giằng co đi ngoại tình?”Quý Xuyên vẫn trầm mặt như cũ. Lam Tiêu uống một hợp rượu: “Quý Xuyên, không phải tôi đã nói anh à? Anh muốn thể loại phụ nữ nào chẳng có? Sao cứ không có tiền đồ mà bám dính cô ta vậy? Anh nói thử tôi xem, cô ta thì có gì tốt? Vừa tùy hứng vừa kiêu căng…”“Anh nhiều chuyện thật.
6 Phòng Johanne an tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng hô hấp trầm ổn của đàn ông…“Cho dù thế nào, hai người cũng là vợ chồng, cô phải có nghĩa vụ chăm sóc anh ấy!” Cuối cùng Lam Kỳ chỉ lưu lại câu nói như vậy rồi kiêu căng xoay người rời đi.
7 Sớm như vậy đã ăn sáng…“Bữa sáng hôm nay không giống lắm với bình thường nhỉ?” Johanne rửa mặt xong liền ngồi vào bàn ăn, trên tay cô đang cầm chiếc bánh mì lúa mạch.
8 Một người đàn ông anh tuấn đang nhẹ nhàng khoan khoái bước xuống chiếc xe Motorcycles đẳng cấp. Mắt phượng hẹp dài đẹp như hoa anh đào, đôi môi mê người nhuộm đầy ý cười.
9 “Em có điện thoại kìa. ” Anh ra dấu tay. Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, nghiêng người nghe máy. “Ba…. Dạ được ạ, đơn nhiên con có thời gian…Dạ, con sẽ nói với Quý Xuyên… Vâng lát nữa tụi con đến…”Mới nghe được hai phút, cô đã cúp điện thoại.
10 “Tối nay vợ chồng son các con hãy ngủ lại đây đi, ba đã chuẩn bị sẵn phòng cho các con rồi. ”“Ba…”Johanne bất ngờ chỉ có thế làm nũng gọi ba. Khăn giấy sạch sẽ được đưa đến trước mặt cô, Quý Xuyên trầm mặt nói: “Lau miệng đi, uống canh chậm thôi.
11 Khi Mạt Quang đẩy cửa ra, liền thấy Quý Xuyên đang trầm tư đứng bên cửa sổ như có điều gì suy nghĩ, xung quanh anh tựa hồ tỏa ra luồng khí cô đơn. “Ngài Quý.
12 Một lúc sau, Johanne mới phục hồi tinh thần, ngực vẫn còn cảm giác nặng nề làm cô không nhịn được tức giận quát: “Không muốn làm cho ba tôi thất vọng? Anh ta cho rằng mình là ai? Có cần thiết phải dùng toàn bộ tâm tư chăm sóc người khác vậy không?”Thậm chí ngay cả thân thể cũng không để ý! Anh ta thật sự coi mình là thần sao?Quý Xuyên, anh chính là một tên ngốc!Không hiểu sao chóp mũi mình có chút ê ẩm, cô buồn bực đi ra ngoài.
13 Lúc Johanne đi ra, Quý Xuyên đang vén chăn chuẩn bị lên giường. Nghe được tiếng kéo cửa sau lưng, anh cũng không quay đầu nhìn cô. “Chúng ta… phải ngủ cùng một giường à?” Không khí lạnh như băng khiến Johanne có chút bất an.
14 “Khát quá…. ” Khuôn mặt nhỏ nhắn yêu kiều mang theo lớp mồ hôi mỏng, bất an cọ cọ bắp đùi anh. Quả nhiên…Là canh bổ hải sản của ba đã nổi lên tác dụng.
15 Quý Xuyên cuối đầu, thâm tình hôn từ tai cô đi xuống, đến chiếc cổ trắng nõn rồi xương quai xanh tinh xảo, cuối cùng… nụ hôn rơi trên nơi mềm mại tròn trịa của cô.
16 Lục Lục yên lặng nghe hết những lời lớn tiếng oán trách của cô, không nhịn được thở dài: "An An, cậu xong rồi!""Xong cái gì? Tớ còn chưa nói xong mà?!" Johanne vẫn giận dữ như cũ, bàn tay nhỏ bé nắm thành quyền đấm lên mặt bàn: "Cúp điện thoại trước tớ không so đo rồi, nhưng cậu nói xem anh ta lại dám dùng giọng điệu như thể tôi chẳng sai gì nói với tớ? Là anh ta chiếm tiện nghi của tớ, có được không??”Lục Lục dùng vẻ mặt mập mờ nhìn cô: "An An, thành thật khai ra, có phải cậu rốt cuộc đã không chống cự nổi sự dụ hoặc của anh ta, hoàn toàn lún sâu vào rồi không?”"Haha…!" Giống như đang nghe truyện cười, Johanne ngửa mặt cười khan một tiếng: "Cậu cho rằng tớ cũng không có chút tiền đồ như mình à, động một tí là luân hãm!""Đừng gấp gáp phủ nhận.
17 Bàn tay nhỏ bé đặt lên phần tay nắm, vừa định xoáy mở, cửa lại bị một lực bên ngoài đẩy ra…. Johanne ngẩng đầu, ngay lập tức nhìn thấy một đôi mắt sâu thẳm.
18 Hơi thở người đàn ông đậm mùi rượu tựa như thiên la địa võng giăng đầy, quấn chặt lấy hô hấp của Johanne. Cô kinh hoảng ngước đầu lên, ngay lập tức bắt gặp đôi mắt đang híp lại của anh.
19 Tia nắng ban mai xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng. Johanne mở mắt ra thì phát hiện mình đã nằm trên giường từ lúc nào, mà bên cạnh không còn thấy bóng dáng Quý Xuyên đâu.
20 Lái xe khoảng hai mươi phút thì tới nơi. Johanne nhìn ra ngoài cửa sổ, rất dễ thấy tiệm ăn sáng, miệng cô há hốc thành chữ “o” tròn. “Sao mà đông người quá vậy?” Chỉ tính trước tiệm thôi đã có từng hàng bàn ghế xếp dài, ước chùng phải trên cả mười mét.