81 Đưa mắt nhìn ra phạm vi xa hơn, nơi đèn pin của thuộc hạ Long gia không chiếu tới, xung quanh vị trí trưng bày đầu người bốn bề tối om, không gian kín mít không có bất kì tia sáng nào.
82 Một đêm không mấy dễ dàng trôi qua vô cùng chậm rãi, màng đêm yên tĩnh, điên cuồng và càng trở nên đáng sợ khi một cơn mưa dầm đỗ xuống dập tắt ngọn lửa được đốt từ đám củi khô.
83 Nhìn Thái Mi và Hạo Nhân cười nói bên bờ suối, Huy Vũ đứng lên hằng giọng: “Đi thôi!”Thái Mi quay đầu nhìn theo Huy Vũ đang đi ngang qua cô: “Mọi người chỉ mới nghỉ ngơi thôi mà!”Không có tiếng trả lời của Huy Vũ, Hạo Nhân cũng không mở miệng, Thái Mi chẳng hiểu ra làm sao.
84 Hạo Nhân cùng đoàn người chạy hết tốc độ đến khi ra khỏi khu rừng thì mặt trời đã lặn, bóng tối mờ nhạt bao trùm cả mặt biển rộng lớn. Chấn rung không còn, mặt đất lại trở về trạng thái tĩnh lặng vốn có.
85 Huy Vũ vẫn ngồi trên thảm cỏ, mặt hắn không đổi sắc, khẩu súng trên tay hướng tới lập tức nhấn còi. Viên đạn bay thẳng vào đầu con báo đen đánh bật con báo đen bay ngược lại về sau và rơi xuống thảm cỏ, cơ thể co giật trong giây lát liền bất động.
86 Huy Vũ để lại Thái Mi ngồi mê man dưới gốc cây, hắn cầm lấy bốn quả địa lôi chạy về phía trước không xa thì ngồi xuống. Dùng một con dao gâm liên tục và vội vàng xới tung mảnh đất bên dưới.
87 Ngồi dưới gốc cây, Thái Mi vừa ăn tạm những trái chuối dại lót bụng vừa ngẩng đầu nhìn Huy Vũ đang bám lấy thân cây dừa mà trèo xuống. Huy Vũ trên tay xách hai trái dừa trở về vị trí Thái Mi đang ngồi, hắn dùng đầu nhọn mũi con dao đâm thủng một lổ rồi đưa tới Thái Mi.
88 Huy Vũ đưa mắt nhìn quanh bên dưới vừa nói: “Nơi đây không an toàn, chúng ta quay lại có khả năng sẽ gặp đám Hạo Nhân. ” “Nhưng tôi mệt, vết thương làm tôi đau.