41 Mệt mỏi trở về phòng, thấy Bạch Cảnh đọc một quyển sách trên tay, bên cạnh còn có một kẻ không hiểu chuyện Dư Nhạc, trong lòng hung hăng phun ra một khẩu úc khí, mẹ nó hắn còn chưa từng nghẹn khuất như vậy đâu, cũng tại hắn lúc trước suy nghĩ không chu toàn, nguyên muốn mang tâm phúc rời đi, ai ngờ Bạch Cảnh mất tích, Sí Diễm Minh phân chia, nói thật các huynh đệ đi theo hắn hắn thật cao hứng, chính là hắn lại tính sai một chút, đối mặt với thân nhân, nhân tâm kỳ thật thực khó nắm giữ.
42 Tiêu Táp ma ma chít chít trong chốc lát, Bạch Cảnh đen mặt, đuổi y ra cửa phòng, thuận tiện để y xách luôn Dư Nhạc đi, trong lòng lạnh lùng mỉm cười, hừ, đừng hòng tưởng rằng hắn không biết đầu óc Tiêu Táp kia nghĩ cái gì, tưởng muốn chiếm tiện nghi của hắn, nằm mơ.
43 Một đường đi tới cũng không yên bình, rất nhiều địa phương bắt đầu giới nghiêm, còn có rất nhiều nơi quốc lộ bị gián đoạn, cho dù bọn họ thay nhau lái xe, ngày đêm chạy, trên đường vẫn chậm trễ không ít thời gian.
44 Một đường kế tiếp thông thuận, bởi vì đã khuya, đường cao tốc rất ít người, chỉ khi đi ngang qua khu thu phí, ngẫu nhiên mới hội ngộ mấy tang thi, trong tay bọn họ có vũ khí, giải quyết cũng rất tiện lợi, chiếc xe đằng sau càng đem bọn họ là cứu tinh, một khắc cũng không muốn rời đi.
45 Trở lại nơi dừng xe, đoạn đường phía trước đã loạn thành một đoàn, về phần một loạt xe phía sau, tựa như đã ước định tốt, toàn bộ quay đầu xe, mà bên trái hiện ra một con đường.
46 Hôm nay nhân dịp sinh nhật mình, mình post truyện trk, hôm nay sáu Chương nhé. ^3^
Mang theo tâm tình tốt về đến cửa nhà, đời trước cũng vậy, ngay từ đầu bạo động, tiểu khu đã có không ít người gác, nguyên bản đây là chuyện tốt, chính là Bạch Cảnh như thế nào cũng không nghĩ tới, chính mình lại bị ngăn trở ngoài cửa lớn, điều này làm cho hắn thấy thực mất mặt.
47 “Hừ!” Bạch Cảnh quay đầu không để ý tới hắn, cũng không có thật tức giận, Vương Học Binh nếu không hảo tâm, đời trước cũng sẽ không cứu chính mình, chính là tật xấu này của hắn nhất định phải sửa, bất quá may mắn Vương Học Binh chính là mềm lòng, chứ không phải là lạm làm người tốt, bên nặng bên nhẹ phân rõ ràng, bằng không Bạch Cảnh sẽ phi thường nhức đầu.
48 Hôm đó, màn đêm vừa mới buông xuống, trong tiểu khu có thể nghe thấy tiếng kêu rên thảm thiết, sau đó tiếng súng, tiếng bước chân vội vội vàng vàng vẫn luôn vang lên đến hơn nửa đêm, tình huống mới đỡ hơn một chút.
49 “Ngươi nói đi. ”
“Ngươi nói đi. ”
Hai thanh âm cùng vang lên, thái độ của Vương Học Binh đối với Bạch Cảnh và Tiêu Táp hoàn toàn bất đồng, ánh mắt kia giống như nhìn thấy cứu tinh, liền bắt đầu cằn nhằn nói: “Đã tỉnh liền tốt, nhanh đi hỗ trợ, không gian tiểu Manh không thu được nữa.
50 Một chiếc xe cơ hồ giống như bay lại đây.
“Răng rắc!” Cái cầu bề mặt bằng kim loại xuất hiện một vết nứt, chiếc xe cuối cùng cách bờ bên kia còn khoảng năm thước.
51 Bên kia náo loạn, tâm thần Dư Nhạc căng thẳng, vội vàng rống giận: “Mau lui về sau, có rất nhiều tang thi đang lại đây. ”
Đại não Vương Học Binh còn chưa kịp phản ứng, tay vẫn nhanh chóng quay đầu xe, Dư Nhạc vội vàng cầm lấy bộ đàm: “Lập tức lui về phía sau, đi đường nhỏ phía đông.
52 Merry x-mas, post thêm ba Chương nữa nhé ^_^
“Bọn họ đến. ” Dư Nhạc nhẹ nhàng thở ra, xét đến cuối cùng, nói thật, hắn lúc này cả người khó chịu, đầu lại đau, nếu không phải trên xe nhiều người, có nữ nhân, còn có hai vị đại nhân, hắn thật muốn cởi sạch quần áo, quần áo dính óc tang thi, đến bây giờ hắn vẫn còn rất ghê tởm.
53 Bạch Cảnh cười gật đầu, sau khi hắn đi lên, Tiêu Táp nhìn mọi người, khuôn mặt kiên nghị trở nên lãnh khốc, nghiêm túc, thanh âm trầm thấp lại lộ ra cảm giác xơ xác tiêu điều không nói nên lời: “Có người bị thương hay không?”
“Không có.
54 Hai người nhanh chóng thu thập xong đồ vật, thấy những người khác còn chưa đi ra, vội vàng lại đi đến cửa hàng cách vách một chuyến, Bạch Cảnh thấy gì thu lấy mặc kệ có dùng được hay không, dù sao không gian cũng thực lớn, bỏ vào cũng không có vấn đề gì.
55 Bạch Cảnh không nói chuyện, tức giận vừa mới hạ xuống lại luẩn quẩn trong lòng, xoay người ngồi lại trên giường vận hành nội công, hôm nay sau khi thu ngọc thạch, hắn còn chưa kiểm tra qua, hắn biết không gian dị năng của mình nhanh thăng cấp, nhưng cứ như vậy có một tầng lá chắn, như thế nào cũng không thể đột phá, trong lòng thấy thật đáng ghét nhưng cũng lo lắng, thật không khoa học.
56 Tang thi hai bên đánh bọc lại đây, không ngừng va chạm cửa xe.
Trong bộ đàm có thể nghe thấy tiếng Lưu Uy tức giận mắng: “Lão tử cùng bọn nó liều mạng.
57 Bạch Cảnh tin tưởng, nếu người ta đã thiết kế kết cục, mọi chuyện tuyệt đối sẽ không kết thúc như thế này, khẳng định còn có hậu chiêu, hiện tại địch trong tối ta ngoài sáng, bọn họ ngay cả chạy đi người ta cũng không coi vào đâu, chưa diệt trừ tinh thần dị năng giả thì chưa được an toàn.
58 Sắc trời bắt đầu tối, một trận gió lạnh thổi qua, Bạch Cảnh sợ run cả người, thấy mọi người đã bắt đầu nấu cơm, hắn cũng ngồi không yên, kiễng chân nhìn về phương xa.
59 Đầu óc Tiêu Táp xoay chuyển, đề xuất một vấn đề khác, thản nhiên nhìn chăm chú Vương Hoành Vỹ: “Ngươi nói là, bọn họ đoạt căn cứ cảnh cục và quân đội?”
Vương Hoành Vỹ vội vàng gật đầu, mặc dù không hiểu Tiêu Táp hỏi cái này có ý gì, nhưng trải qua một đoạn thời gian trầm tĩnh lại, trong lòng hắn ẩn ẩn hy vọng, đám người kia có thể lưu hắn lại thì tốt rồi, chỉ nhìn tư thế này của bọn họ, vũ khí này, như thế nào cũng an toàn hơn so với đi theo lão đại, uy hiếp sinh mệnh một khi được giải trừ, tâm tư liền lung lay, càng dốc sức nói hết những điều mình biết, lại không biết vận mệnh hắn đã sớm được định đoạt.
60 Thích hamao ghê, nhất là đôi mắt >_< mà="" đối="" với="" những="" việc="" này,="" bạch="" cảnh="" cũng="" không="" biết,="" nguyên="" bản="" hắn="" còn="" muốn="" đen="" ăn="" đen,="" đoạt="" kho="" súng="" ống="" đạn="" dược="" của="" đám="" người="" kia,="" không="" nghĩ="" tới="" nhanh="" như="" vậy="" đã="" bị="" tiêu="" táp="" thu="" phục.