61
Dậy sớm gọi Nhạc Nhạc luyện tập công phu quyền cước, sau khi đám Cảnh Lâm ăn xong liền cầm cuốc gùi đi hướng đồng ruộng.
Theo khí trời ấm dần, cỏ dại trong ruộng mọc càng lúc càng nhanh, cũng càng ngày càng nhiều, trước đây mọi người còn có thể mua nhiều thuốc trừ cỏ về diệt, nhưng hiện tại không còn chỗ nào bán mà mua, chỉ có thể làm cỏ nhân công, mấy ngày nay người trong thôn cơ bản ăn cơm ngay ở trong ruộng, bận rộn không ngừng.
62 Một góc con phố nào đó trong thành Bắc, bỗng nhiên truyền đến tiếng dã thú gào thét, cách bên này có một đoạn khoảng cách, các thành viên trong một thế lực nhỏ vùi ở góc khác huyện thành nghe thấy được thanh âm kia, đều theo bản năng mà rùng mình một cái.
63 Trung học thực nghiệm đổi tên thành Căn cứ Thự Quang, cửa điện tử tự động đóng mở tại lối vào đã không thấy, bốt bảo vệ cũng không có, hai bên đều xây dựng tường vây lấp kín, chỉ để chừa lại ở giữa đôi cánh cửa lớn, bức tường được xây khá dày rộng, để mỗi bên tường có thể cho người tuần tra đứng.
64 Thời điểm đám Cảnh Lâm trở lại trong thôn, sắc trời đã sắp tối. Trước tiên ai về nhà nấy đã, Nghiêm Phi nói với mọi người: “Mọi người dùng thịt hay thóc hoặc lương thực phụ đi đổi, tôi đều không có ý kiến, thế nhưng rau dưa, không được, cho dù là phơi khô đã không còn nhìn ra loại rau nữa.
65
Dáng vẻ không đứng đắn của Nghiêm Phi Cảnh Lâm cũng không phải lần đầu tiên thấy, sau mấy phút Cảnh Lâm không được tự nhiên, rất nhanh sẽ bình tĩnh trở lại, liếc Nghiêm Phi bên cạnh một chút: “Làm như mỗi mình anh biết giở trò lưu manh ý?”
Cậu cũng là nam nhân có được hay không, đối với người mình thích giở trò lưu manh —— Cảnh Lâm tuy còn chưa từng giở trò lần nào, nhưng cậu cảm thấy chuyện này cũng chỉ đến thế, một lần lạ, hai lần quen thôi……
Nghiêm Phi nghe xong, nhất thời không nhịn được mà bật cười: “Tốt lắm, anh chờ lúc trở lại em giở trò lưu manh với anh.
66 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cậu ơi!”
Nhạc Nhạc la lên một tiếng, cả kinh hai người đang vốn ôm nhau trong phòng khách, tại nháy mắt tách ra, sau đó Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi liền nghe thấy tiếng dép lê loẹt quẹt truyền từ trong phòng, là Nhạc Nhạc đi ra bên ngoài.
67
“Rửa xong rồi?” Chu Ngọc thấy hai người đi ra, vẫn còn đang dồn sự chú ý trên người Nhạc Nhạc, nên chỉ ngẩng đầu nhìn Cảnh Lâm một cái, hỏi: “Con muốn nói chuyện gì a?”
“Nhạc Nhạc?” Cảnh Lâm nói, “Cháu đi chơi với Quạc Quạc trong sân đi.
68 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Theo nhiệt độ tăng lên, người trong thôn cũng dần dần đi gieo giống lúa nước thúc mạ.
69
Rắn trắng lớn ngậm lấy hai gốc cỏ mà nó mang đến: “Bảo bối của ta sẽ được trồng ở chỗ nào đây?”
Cảnh Lâm hỏi nó: “Đây là cỏ gì?” Lại còn phát sáng, vừa nhìn cũng biết đây không phải vật phàm a.
70 Tố Trinh bởi vì một ngày phải tắm hai lần, mà tồn oán niệm quá lớn, trong thôn này không giống với ngọn núi nó sống, trong núi có cỏ cây có thể trượt lên trên là được, tại trong thôn này, nó trườn trên đất sẽ bị dính bụi đất, so với trong núi còn bẩn hơn nhiều.
71
Người ba nhà bắt đầu từ đất ruộng nhà Cảnh Lâm trước tiên, sau khi đăng ký xong xuôi, Cảnh Lâm liền dẫn Giun Bảo Bảo đi tới ruộng nhà mình. Đến nơi, Giun Bảo Bảo phát ra một thanh âm nho nhỏ như tiếng chim, nghiêng đầu nhìn Cảnh Lâm, như đang hỏi: chính là chỗ này sao?
“Chính là khối đất này.
72 Kết thúc đợt cấy mạ, người trong thôn cũng chẳng được rảnh rỗi, bởi vì còn phải trồng ngô, khoai lang, các loại cây hạt đậu. Đất trồng những loại hoa mầu này cũng đã được Giun Bảo Bảo xới tốt, chỉ cần đắp luống đào lỗ là được.
73 Chạng vạng ngày hè, thái dương đã ngả về Tây, nhiệt độ đã không cao như ban ngày nữa rồi. Tại giao lộ cao tốc từ thành phố tiến về huyện thành, một đoàn người rồng rắn đang từ xa xa chậm rãi tới gần, nam nam nữ nữ bên trong đội ngũ này, có già có trẻ, thân hình bọn họ gầy gò, đầy mặt phong sương, gò má trũng sâu xuống, da mặt tràn đầy vết cháy nắng, màu da chỗ nhợt chỗ thâm, môi thật nhiều người cũng khô đến nứt toác cả ra.
74 Trời vừa sáng, Cảnh Lâm còn chưa kịp rửa mặt, cậu đã lại lần nữa cảm giác được trận pháp mà cậu bố trí lần hai bị động tới, phương hướng phía cửa thôn.
75 Sau khi chú ý tới những chi tiết ấy, Chung Hiếu Huy liền chú ý hơn. Sau đó hắn liền phát hiện, những người rời đi kia, bất luận là nam hay nữ, tố chất thân thể đều tốt hơn những người khác, điều này chứng tỏ căn cứ cũng gọi người mang tính tuyển chọn.
76 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bởi vì con rết chạy ra, nên khu bên trong đã loạn cả lên.
77 Cha con Chung Vĩ ở ngay bên trong thôn. Giai đoạn trước thân thể của hai cha con bị tổn hại quá nhiều, sau khi đến thôn, tâm tình được thả lỏng, bao nhiêu đau ốm lập tức mãnh liệt ập tới thân thể họ, hai người đều bệnh nặng một trận, đặc biệt Chung Vĩ lúc trước còn bị thương ở vùng bụng nữa, tuy rằng đã cầm máu, nhưng vết thương chưa hề khép lại hoàn toàn, động tác hơi mạnh một chút liền nứt ra, hơn nữa khí trời còn nóng như vậy, vết thương đã bắt đầu nhiễm trùng rồi.
78 Trong gian phòng của thôn số hai được cải tạo thành nhà ăn, Khúc Chính Siêu đang đứng bên trong, quay về phía đám Cảnh Lâm và Tào Tam Gia khom lưng cúi người 90 độ, nghiêm túc nói: “Rất cám ơn các cậu đã chăm sóc ông nội tôi.
79 Qua trưa, Khúc Chính Siêu rời đi thôn số hai, trên người hắn còn mang nhiệm vụ, không thể ở lâu thêm, sau khi thấy được ông nội mình bình an, đơn giản giảng thuật lại một ít tình huống bên ngoài cho mọi người biết, rất nhanh đi rồi.
80
“Chuyện này để chúng tôi nghĩ kỹ đã. ” Mã Thuần Chính đáp.
Nhưng nhìn vẻ mặt hắn, là biết hắn sẽ không đi. Như vậy cũng tốt, kỳ thực mấy người Cảnh Lâm cũng không muốn người trong thôn đi.