Mật Mã Maya Chương 26 - Part 03
Chương trước: Chương 26 - Part 02
Dĩ nhiên, bản phác họa của tôi rất sơ sài, nhưng vẫn có thể hiểu được.
- Tầng thứ không nằm ở đây, - tôi vừa nói vừa vẽ một ký tự hình con mắt (hoặc con hàu) lên phía ngoài cùng bên trái. – Còn đây là điểm xa nhất của Người Chế Ngự Mặt Trời. – Tôi vẽ một ký tự biểu hiện sao Hôm tại điểm 11 giờ trên hình tròn lớn và đánh dấu chấm bên cạnh.
Tôi tưởng Koh định nói gì đó, nhưng bà ta không nói gì.
- Đây là vị trí của Người Chế Ngự Mặt Trời vào đêm cuối cùng, - tôi vẽ một ký tự phía dưới, bên phải hình thứ nhất và đánh hai dấu chấm bên cạnh.
Koh nhìn chăm chăm vào bức vẽ. Bà ta chẳng nói câu gì. Hình như tôi đã nhắc đến ở đâu đó rằng đúng là lịch của người Maya nổi tiếng chính xác, nó tính số ngày theo mặt trời chính xác hơn cả lịch Greogry khi chưa chỉnh sửa. Nhưng họ chưa có thuyết nhật tâm, tuy qua cách Koh tiếp thu vấn đề này, tôi đoán bà ta và những nhà thiên văn Maya giỏi nhất cũng có ý niệm mơ hồ về nó.
- Và điểm thứ ba này là vị trí của quả cầu khi xuất hiện vào buổi sáng đầu tiên, khi nó được gọi là Người Báo Tin Mặt Trời, - tôi vừa nói vừa di chuyển nó ngược chiều kim đồng hồ. – Còn đây là vị trí xa nhất của nó, vị trí vào buổi sáng cuối cùng. Sau đó, nó sẽ bị khuất sau mặt trời trong vòng năm mươi ngày, rồi lại xuất hiện lại ở đây, với tư cách là Người Chế Ngự Mặt Trời. Tổng cộng là mười một nhân hai mươi cộng bốn ngày và chín mươi mốt nhân hai mươi cộng năm nhịp. – Tôi vẽ ký tự thể hiện số 6 cạnh hình vẽ cuối cùng. Tôi bỏ qua các điểm giao hội với các hành tinh khác. Sao phải dài dòng chứ?
Tôi dừng lại.
Khoảng thời gian dừng kéo dài mãi.
Ngon rồi, - tôi nghĩ. Với đám người này, nếu có thứ gì anh luôn có thể trông cậy thì đó chính là một nền tảng kiến thức vững chắc về môn thiên văn bằng mắt thường. Dù gì bà ta cũng là một người đếm mặt trời. Và người đếm mặt trời nào cũng muốn biết cái gì đó hơn người thường. Ngay cả khi sự tiến bộ không được tán thành – tức là những thứ mà người da trắng xưa kia coi là sự tiến bộ - thì vẫn cứ có vô số sự tiến bộ nảy sinh từ sự ganh đua, một cách tự nhiên và không thể ngăn cản được. Người đếm mặt trời là những người lao động tích cực và họ luôn tìm tòi những điều mới. Không phải chỉ để dự báo được cơn mưa đầu mùa chính xác hơn đồng nghiệp ở thành phố bên cạnh, ví dụ thế, mà để trao đổi với nhau. Chẳng hạn, trong trường hợp của Koh, bà ta cần chia sẻ những hiểu biết kiểu như thế này với các nữ tư tế khác của Nhện Dệt Cầu Vàng để tất cả cùng sử dụng sự chính xác nhỉnh hơn một chút làm quân bài thương lượng trong cuộc xích mích với hai Giáo hội lớn.
Cuối cùng, Koh lên tiếng:
- Vậy ý ngươi là việc Lợn Cỏ 2 bước ra khỏi đám rước và quay về hang động của mình trên đường trắng cũng là hiện tượng tương tự? (và ta đang nói về sao Hỏa).
- Ông ta không quay về đâu cả, - tôi đáp, - chỉ là chúng ta thấy thế, bởi mặt đất dưới chân chúng ta chuyển động. Đúng là Lợn Cỏ 2 di chuyển tương tự như Người Báo Tin Mặt Trời. Nhưng trong khoảng thời gian dài hơn vì nó ở xa mặt trời hơn chúng ta.
- Và Người Báo Tin Mặt Trời thì ở gần hơn?
- Người Báo Tin Mặt Trời ở gần hơn.
- Và ngươi nói Mặt trời lớn hơn tầng thứ không?
- Lớn hơn bốn trăm của bốn trăm lần, - tôi đáp, - và nếu người đi bộ đến mặt trời, tuy chuyện đó là không thể, ta hãy nói là người bay đến đó với tốc độ bằng tốc độ đi bộ, thì sẽ mất chín trăm lần bốn trăm b’ak’tun.
Koh nhìn vào tấm biểu đồ, tính toán. Bà ta đang trải qua cả một cuộc cách mạng đây, - tôi nghĩ. Giống như Copernicus (Nhà thiên văn học đầu tiên đưa ra học thuyết nhật tâm – mặt trời là trung tâm của hệ mặt trời. Warmia là thành phố nơi ông sống, làm việc và qua đời) ở Warmia. Giống Tycho Brahe (Nhà thiên văn học người Đan Mạch thể kỷ 16, ông ta bị cụt mất một phần mũi trong một trận đấu kiếm), rụng mất mũi chỉ vì chõ nó vào không gian. Giống Johannes Kepler (Nhà thiên văn học nổi tiếng với định luật về chuyển động thiên thể). Giống Gallileo Lập Dị. Chờ đấy, cho đến khi tôi chỉ cho bà thuyết tương đối rộng, - tôi nghĩ, - lúc ấy bà sẽ đập nát cái bàn tính của mình. e = babes3 (Đây là một cách nói nhại công thức e = mc2 trong thuyết tương đối hẹp, vì vậy, người dịch xin giữ nguyên bản).
- Vậy là những người ở thời gian của ngươi biết mọi thứ, - cuối cùng bà ta cũng nói. Tôi phải ghìm một cái giật mình, vì bà ta đã im lặng quá lâu.
- Không hẳn là tất cả mọi thứ, - tôi ra tín hiệu. – Nhưng họ đang… họ sẽ nghiên cứu để biết hết mọi thứ.
- Và tất cả họ đều là những nhà quý tộc đầy quyền lực? (nghĩa là: có phải tất cả họ đều giàu có và đang cai trị).
- Không, rất nhiều trong số họ là người ở nhà tròn. Tuy nhiên, đa số họ giàu hơn nhiều so với những người ở nhà tròn thời này. Thức ăn nhiều đến mức ngay cả những kẻ không có bếp lò cũng béo. Hầu hết người ta sống được ngoài ba k’atun. Chúng tôi đi trên không trong những con thuyền biết bay khổng lồ bằng đồng. Chúng tôi có những cây đuốc lạnh chạy được một trăm lần hai mươi đêm và những thứ vũ khí có thể giết chết được hàng trăm lần hai mươi người ở khoảng cách một trăm lần hai mươi ngày đường. Chúng tôi nói chuyện và nhìn thấy mặt nhau khi ở cách nhau rất xa, qua những dải ánh sáng vô hình. Từ trước khi tôi ra đời, mười hai người đã lên được quả cầu mặt trăng trên một chiếc thuyền. Chúng tôi đông tới bốn trăm lần hai mươi của bốn trăm lần hai mươi bốn trăm lần hai mươi bốn trăm lần hai mươi bốn trăm lần hai mươi bốn trăm lần hai mươi người. Chúng tôi nhìn thấy bên trong người mình mà không phải mổ ra. Chúng tôi làm ra những vật còn thông minh hơn cả chúng tôi. Chúng tôi lặn xuống đáy biển mặn, ở đó nhiều ngày và trở về nguyên vẹn.
- Nhưng các ngươi đã quên những điều quan trọng nhất, Koh nói, - vì vậy các ngươi đến đây. Đúng chứ?
Tôi không trả lời ngay. Hừ, sao cũng được. Tôi ra hiệu “phải”.
- Vì các ngươi, ở thời của các ngươi, đã quên mất tổ tiên mình, - bà ta nói.
Tôi ra hiệu rằng “không hẳn thế”.
- Nhưng ngươi biết thành phố Lưỡi Dao còn nhận đồ tế cúng trong bao nhiêu ngày nữa? (tức là Teotihucán còn tồn tại bao nhiêu ngày nữa).
Đồ phải gió.
- Chúng tôi không biết điều đó, - tôi đáp.
Bà ta hỏi vì sao. Nếu tôi đến từ b’ak’tun thứ mười ba và biết nhiều đến như vậy thì sao tôi lại không biết chính xác cái ngày ấy.
Tôi nói với bà ta rằng, đến thời tôi được sinh ra, hầu hết sách vở của thế giới bà ta đang sống đây đều bị tiêu hủy, một vài cuốn sóng sót được thì không cho biết ngày tháng. Tôi ra sức giải thích thế nào là các nhà khảo cổ học, và họ xác định ngày tháng bằng cách nào, và rằng họ đã tính toán được thời điểm thành phố bị bỏ hoang vào khoảng k’atun thứ mười một, mười hai, hay mười ba gì đó của b’ak’tun này, tức là khoảng từ năm 650 đến 710 Công nguyên, nhưng không xác định được chính xác hơn, - tôi giải thích.
Lại im lặng. Bà ta chăm chú nhìn bức vẽ.
Tôi không nói gì thêm ít ra câu chuyện cũng đã dễ nói hơn lúc trước. Cảm giác cứng đơ đang mất dần.
Koh rút một cái phất trần đuổi ruồi trên giá và để nó trước đùi. Thế có nghĩa là cuộc tiếp kiến đến đây kết thúc.
- Có lẽ ta và ngươi, bên cạnh ta, sẽ thỉnh ý sọ một lần nữa sau một giỏ mặt trời, khi Người Nuốt ánh Sáng đã bị xua đi, - bà ta nói.
ĐỒ CHẾT TOI, - tôi nghĩ. Không, phải nói là “tôi đang gầm rít lên trong bụng”. Đồ phù thủy. Có lẽ tôi nên biến thôi. Tôi nên ra đường mà kiếm cái thứ chết tiệt đó, còn hơn là cứ quanh quẩn như thằng ngớ ngẩn ở đây suốt…
Không. Phải bám dai dẳng vào. Biết đâu đấy, có khi bà ta chỉ ra vẻ thế với mày để moi thêm thôi. Dấn thêm một bước nữa nào.
- Nhà Nhện Dệt Cầu Vàng sẽ không tồn tại được lâu nữa, - tôi nói, đánh liều xóa bỏ phép lịch sự, - chúng tôi không biết là bao lâu, nhưng chắc chắn không lâu.
- Ta, bên cạnh ngươi, đã biết điều đó lâu rồi.
- Sọ Đá Quý 2 dành cho người, và dòng tu của người, một nơi ẩn náu ở Ix.
Koh hơi nhúc nhích người. Tôi nghĩ bà ta hơi ngẩng đầu lên, như lối người ta bất ngờ nghe thấy điều gì đó, nhưng có khi chỉ là tôi tưởng tượng ra. Bà ta không nói gì.
Mẹ kiếp, - tôi rủa thầm. Thế là đi đời cái phương án A. Sọ Đá Quý 2 đã nhắc rằng tôi nên chờ cho đến khi bà ta ngỏ lời nhờ vả, rồi giả vờ nhượng bộ, bằng không bà ta sẽ nghĩ đây là một trò lừa đảo.
Bà ta lại nhúc nhích. Thoạt tiên, tôi tưởng bà ta định đứng lên bỏ đi, nhưng thay vào đó, bà ta nói:
- Vậy ngươi, bên cạnh ta, cuộc rằng Sọ Đá Quý 2 sẽ thắng trận bóng hông với nhà Mèo Rừng? – ý bà ta là bà ta nghĩ nhà Đại Bàng sẽ bị Mèo Rừng đánh bại, một cách đường hoàng hoặc không và sẽ phải chạy khỏi Ix.
- Ma’ lo’ yanil (chuyện đó chẳng ảnh hưởng gì), - tôi đáp, - dù thắng hay thua, nhà Đại Bàng cũng sẽ ở lại, nhà Mèo Rừng sẽ phải đi.
Ý tôi muốn bà ta hiểu rằng kiến thức siêu việt của tôi sẽ giúp Sọ Ðá Quý 2 có hỏa lực, ðủ ðể hạ bệ nhà Mèo Rừng.
Hẳn các bạn cũng đoán ra, lại một khoảng thời gian im lặng kéo dài mãi không dứt. Hừ, chí ít bà ta cũng không lải nhải như những con vẹt tầm thường khác.
- Ngươi đến đây vì Người Chèo Xuồng chứ không phải vì ta, - bà ta nói.
Tôi không biết phải trả lời làm sao. Thôi rồi, - tôi nghĩ, - sắp bị tống cổ rồi. Lại quay về số không.
Nhưng Koh lại nói:
- Người ở thời ngươi đã quên mất cách lập một chu kỳ mới.
Tôi gật đầu “phải”.
- Nhưng các ahau ngươi đang thờ cúng muốn đỡ đầu cho sự ra đời của một dòng giống mới của những mặt trời mới, sau khi các mặt trời của b’ak’tun thứ mười ba đã tắt.
- Tôi muốn góp phần bắt đầu một vòng quay mới.
- Vì sao? – bà ta hỏi, - Ngươi sẽ quay về thế giới của ngươi chứ?
- Tôi muốn cố gắng làm điều đó, - tôi đáp, nửa lảng tránh câu hỏi. Tôi nghĩ bà ta sẽ hỏi tôi định làm điều đó như thế nào, nhưng bà ta coi câu trả lời của tôi là một câu “vâng” và hỏi tiếp:
-Bax ten tex haabet? – Nghĩa là: “vì sao ngươi muốn [trải qua tất cả những điều này]?
- Vì ai cũng muốn bảo vệ gia đình mình.
- Ngươi, bên cạnh ta, có gia đình ở đó ư?
- Tôi có… những người mà tôi coi là gia đình nuôi.
Hay chí ít cũng có những người gần – như – bạn ở trên mạng, - tôi nghĩ.
Tôi đoán Koh biết tôi đang khuyếch khoác lên thế. Nhưng bà ta không tiếp tục theo suy nghĩ đó.
- Nếu những người ở thời ngươi sống sót Biết đâu họ sẽ vẫn quên chúng ta? Liệu họ có nhớ những ngày chúng ta được đặt tên? Những ngày chúng ta qua đời? Liệu họ có quên đi cách chúng ta cày cấy, dựng nhà Cách chúng ta tấn công kẻ thù? Cách chúng ta nuôi dậy lũ trẻ? Liệu họ còn hát những bài ca nhắc đến tên chúng ta? Họ có nhớ được không?
- Tôi sẽ thu xếp để họ nhớ dòng giống của chúng ta và cúng tế uay của chúng ta vào ngày chúng ta qua đời.
- Nhưng ngươi đã nói họ chỉ dâng cúng những lễ vật nghèo nàn.
- Không hẳn lúc nào cũng thế, - tôi ra hiệu.
- Và ngươi nói những người cùng thời ngươi là những kẻ đê tiện, - bà ta nói. Trong tiếng Ix, từ này không hẳn có liên quan đến từ “xấu xa”, nhưng nếu có thì cũng nặng nề hơn rất nhiều.
Mình nói thế bao giờ nhỉ? – tôi phân vân. Hừ.
- Họ xấu hơn những người khác ở thời này về nhiều mặt, - tôi đáp, - nhưng về những mặt khác, có thể nói họ tốt hơn.
- Và ngươi muốn ta chơi một ván cờ chín viên đá. Và ngươi nghĩ chỉ cần xem là có thể học được trong hai ánh sáng.
“Hai ánh sáng” là một thành ngữ, ý nói “ngươi nghĩ ngươi có thể học được ngay lập tức”.
- Tôi, dưới chân người, không có ý nghĩ đó.
- Vậy ngươi và ta còn làm gì ở đây nữa?
- Tôi, dưới chân người, muốn xin một quẻ bói.
- Ta đã xem cho ngươi rồi.
- Nhưng lần này, tôi muốn trao đổi một thứ lớn hơn, - tôi đáp. Tôi thưa với bà ta rằng tôi có thể cho bà ta biết mọi điều bà ta muốn biết bất cứ thứ gì sẽ được khám phá, phát hiện hay sáng chế ra trong vòng bốn b’ak’tun tới.
- Ta biết đủ nhiều để tự thấy hối tiếc vì đã biết, - bà ta nói. Tôi không rõ bà ta muốn ám chỉ những điều tôi vừa cho bà ta biết, hay những điều trước đây bà ta vẫn biết, hay cả hai.
- Vậy hãy cho phép tôi cho người biết điều gì đó có ích cho người. Hãy để tôi cho người biết điều gì đó.
- Ngươi đã cho ta biết hình dáng mặt trời.
- Hãy để tôi cho người biết điều gì đó giúp người rót mật vào ch’anac của những bông hoa của người. – Nghĩa là điều gì đó giúp người cứu giúp người dân của mình. – Tôi, bên cạnh người… chúng tôi có thể tạo ra vài thứ chưa ai từng thấy bao giờ.
- Ví dụ? – bà ta ra hiệu hỏi, đặt cây phất trần xuống.
- Tôi tả cho người cái bánh lăn cố định nhé? – tôi đề nghị.
- Nó là cái gì? – bà ta ra hiệu.
Tôi bắt đầu giải thích về cái bánh xe. Tôi kể rằng nó giống như các con lăn, nhưng được giữ cố định qua phần giữa, rằng những chiếc xe cút kít hữu dụng tuyệt vời, và tôi bắt đầu vẽ ra một cái. Nhưng Koh nói rằng ở đây họ có thứ này rồi và gọi Chim Cánh Cụt ra để lấy ví dụ. Tôi chẳng biết phải nghĩ sao. Nhưng cô gái lùn đã quay lại với một con báo đốm đồ chơi nhỏ bằng gỗ với bốn bánh xe thay cho bàn chân. Koh nói loại đồ chơi này khá phổ biến trong giới quý tộc, nhưng không được phép mang chúng ra khỏi nhà, nơi dân thường có thể nhìn thấy. Theo như tôi hiểu, lý do không phải vì dân thường sẽ nảy ra ý nghĩ rằng những chiếc bánh xe ấy có thể có ích, mà vì ai đó có thể bắt chước cách làm và dùng chúng để lôi kéo một bè phái thần phục mình. Hắn có thể đến một thành phố khác, khiến người dân ở đó kinh ngạc về cỗ xe của mình, tự nhận mình là một phù thủy vĩ đại và rốt cuộc sẽ trở thành mối hiểm họa đối với giới quý tộc. Cái bánh xe có thể trở thành một vật thiêng, trung tâm của một tín ngưỡng mới, như con dao, hay lửa, hay bí mật được bảo vệ nghiêm ngặt của gương lồi… hay món thuốc dùng trong cờ Hiến tế. Ngoài ra, Koh nói – tôi diễn giải lại tùy tiện một chút – rằng thời buổi này có vô khối những kẻ ở nhà tròn, nếu cần di chuyển thứ gì nặng, chỉ cần sai chúng làm là được.
Phát nản đi được. Hệt như có lần, tôi ột cô gái rất sành điệu đi nhờ xe đến New Haven và khuyên cô ta nên học lái xe.
- Nếu hôm nay không có tôi cho đi nhờ thì cô làm thế nào? – tôi hỏi.
- Tôi sẽ gọi một anh chàng khác, bảo anh ta đưa tôi đi, - cô ta đáp, rồi ngủ với anh ta là được.
Thôi, không sao, - tôi tự nhủ, - quên loại bánh xe dùng để chuyên chở đi. Loại dùng để làm mâm bát vậy nhé?
Tôi bèn kể với bà ta về cái bàn xoay thợ gốm. Sự thể là, chỉ là nói sự thật thôi, khi bàn về chuyện bát đĩa ở đây – ở đây tức là ở Mesoamerica – anh phải công nhận rằng đúng, có những họa tiết trang trí thật đáng nể, nhưng hình dáng thì vẫn còn hơi méo. Việc ai đó chìa ra một cái bình tròn hoàn hảo sẽ gây ra một sự trầm trồ thán phục. Nhưng Koh nắm được tôi sắp nói gì, bà ta lại phản đối. Rằng hai Giáo hội lớn sẽ tuyên bố rằng bất cứ kẻ nào tạo ra được những loại bình lọ mới thì chắc chắn là phù thủy yêu thuật đầy quyền năng và họ sẽ phái cả một đội quân đến để tiêu diệt hắn. Kể cả khi điều đó
Xem tiếp: Chương 27 - Part 01