Mãnh Phi Giá Đáo, Chọc Giận Cao Lãnh Tàn Vương Chương 36: Chương 36
Chương trước: Chương 35: Chương 35
Edit: Chickenliverpate
Hôm sau, ngủ một giấc thẳng đến giờ ngọ, Tống Đại Mãnh vừa định mở cửa bước ra ngoài, đúng lúc mấy nha hoàn gõ cửa tiến vào.
"Vương phi, người dậy rồi." Trong đó, một nha hoàn trên tay đang cầm một kiện y phục được gấp lại cẩn thận bước tới, trên mặt xuất hiện nụ cười yếu ớt: "Đây là hôm qua Vương gia phân phó làm cho người một bộ y phục mới, xin Vương phi để nô tỳ thay y phục cho người."
"Vương gia cho ta?"
Tống Đại Mãnh ngẩn người, Vương gia chết tiệt kia lại làm cái quái gì nữa đây? Đột nhiên đối xử tốt với nàng như vậy, không phải đang có ý đồ gì chứ?
"Xin Vương phi nhấc tay lên một chút." Nha hoàn đã mở kiện xiêm y mới ra, một nha hoàn khác đặt chậu nước ấm xuống, bước sang bắt đầu cởi y phục cho nàng: "Vương gia còn đang chờ Vương phi qua dùng thiện, hiện tại để nô tỳ thay y phục cho người."
Đều đã đến bên cạnh, Tống Đại Mãnh đành phải phối hợp với các nàng, cởi ra kiện quần lụa mỏng màu anh đào ban đầu để thay vào một bộ y phục mới.
Ước chừng sau năm phút đồng hồ, bước cuối cùng của quá trình mặc xiêm y - - buộc thắt lưng rốt cuộc cũng kết thúc, hai nha hoàn một người phía trước một người phía sau ngắm nghía kiệt tác của mình, rồi cười nói: "Vương phi mặc cái váy này quả thật rất là đẹp mắt, Vương gia nhìn thấy nhất định sẽ rất cao hứng."
Người còn lại nhanh chóng dẫn nàng đến trước bàn trang điểm: "Vương phi, xin ngồi xuống, hiện tại hãy để chúng nô tỳ trang điểm cho người."
Đãi ngộ này so với trước ngày hôm qua quả thật là một trời một vực nha.
Trong lòng Tống Đại Mãnh mặc dù cảm thấy nghi hoặc, nhưng vẫn tiếp tục phối hợp các nàng, muốn nàng giơ tay nàng liền giơ tay, muốn nàng ngồi vào bàn trang điểm thì nàng an vị bên cạnh bàn trang điểm, trong lúc hai nha hoàn bận rộn, nàng liên tục suy nghĩ, hôm nay mặt trời mọc từ huớng tây rồi hả?
"Hảo, Vương phi, người xem, hôm nay người thật sự rất đẹp, quá đẹp luôn." Sau khi thay y phục xong xuôi, nha hoàn nói.
"Không tồi."
Ngoài mặt Tống Đại Mãnh "ừ" một tiếng, nhưng trong lòng lại nghĩ, nói cứ như ngày hôm trước nàng không đẹp vậy.
Trong phòng, nàng đứng lên chậm rãi xoay người dưới sự chú mục của hai nha hoàn, sau đó mới soi gương, phát hiện hôm nay nàng quả thật thay đổi rất nhiều. Chiếc váy lụa mỏng trắng như tuyết vừa vặn phủ xuống che khuất đôi giầy, một đai lưng bằng gấm màu xanh xinh đẹp buộc ngang hông nàng, mặc dù không phải dáng người trước sau lồi lõm, nhưng cũng có không ít ý vị. Trên váy thêu từng cánh từng cánh hoa anh đào nho nhỏ, một làn gió trong lành từ bên ngoài cửa sổ thổi vào, làm làn váy lay động bay phất phơ, nhất thời phát sinh một loại cảm giác phiêu lãng như tiên.
Nhìn hình ảnh của bản thân phản chiếu trong gương, Tống Đại Mãnh cũng sửng sốt.
Bộ y phục này che chắn một cách hoàn hảo, nhưng vẫn có thể thấy được rõ ràng đường cong duyên dáng nơi cổ và xương quai xanh tinh xảo. Mái tóc mây đen huyền của

Xem tiếp: Chương 37: Chương 37