1 " Mẹ, mẹ nấu canh ngon như thế, sau này bảo Tiểu Thất làm sao có thể nấu ngon hơn mẹ được đây?"
Tương truyền rằng, con người sau khi chết linh hồn sẽ đến một nơi gọi là Hoàng Tuyền, đi qua cây cầu mang tên Nại Hà, đi thêm một đoạn nữa sẽ đến được Vọng Hương Đài.
2 " Ngươi dám giết Mạnh Bà, ngươi nghĩ còn cơ hội thoát khỏi nơi này hay sao?"
Mạnh Bà đau đớn bất lực nằm trong trận pháp, hồng y rực rỡ nay chỉ còn lại một màu trắng nhợt nhạt, gắng gượng chút sức lực cuối cùng nhìn rõ kẻ đã giết được nàng.
3 Những cánh hoa bỉ ngạn nở rộ, màu đỏ chói rực rỡ lung linh dưới ánh mặt trời. Mỗi cánh hoa là một nỗi tang thương, lạnh lẽo ai oán.
Tiểu Thất vẫn cứ xinh đẹp như vậy, nàng đến nhân gian này đã hơn ngàn năm, dùng hết sức cùng pháp lực của mình chăm sóc đồng hoa bỉ ngạn, giờ đây những đóa hoa rực rỡ ấy đã nở hoa, sắc đỏ nhuộm cả một vùng rộng lớn.
4 ##
Ánh mặt trời dịu dàng rọi vào căn phòng nhỏ, tấm rèm màu hồng phấn nhẹ nhàng tung bay theo làn gió, chậu bỉ ngạn bên cửa sổ cũng bắt đầu trổ hoa, đang cuộn mình trong chăn ngủ ngon lành, bất chợt một mùi hương thoang thoảng làm Tiểu Thất bừng tỉnh giấc
" Bỉ Ngạn, bỉ ngạn của ta đã nở hoa.
5 " Tiểu Thần Thần, lưng tỷ thật đau nha, mau mau đến đây xoa bóp"
". . . . . "
" Tiểu Thần Thần, mau đi tưới hoa, hoa héo hết rồi"
". . . . . "
" Tiểu Thần Thần, nhanh đi chuẩn bị nước ấm, hôm nay trời thật là nóng"
".
6 ##
Chớp mắt đã đến Trung Thu, khắp đường phố đều giăng đèn kết hoa, khung cảnh thực rất ấm áp. Đôi đồng tử đen láy nhìn ngó khắp nơi, Dạ Vô Thần rất ngạc nhiên, không ngờ ở nơi đây lại có một lễ hội lớn như vậy a.
7 ##
Đêm đã khuya
Ánh trăng treo trên đầu liễu, gió thổi cuốn từng cánh bỉ ngạn
Tiểu Thất một mình đứng bên thềm cửa đầu nghiêng nghiêng nhìn ánh trăng chiếu bóng nàng trải dài dưới đất.
8 ##
Dạ Vô Thần chìm trong giấc mộng, cảm giác thân thể mình đang trôi lơ lửng, mơ màng mở mắt ra, đập vào mắt y là một nơi hoàn toàn xa lạ. Bên tai đột nhiên nghe thấy bước chân ngày càng dồn dập, âm thanh đánh nhau càng lúc một đến gần
" Vô Tình, cớ sao lại hãm hại bổn Thái Tử?"
Nam nhân một thân trường bào màu đen, gương mặt tuấn mĩ phi phàm đang đứng trước mặt y, một tay ôm lấy ngực tay còn lại đang cố vận công chống lại người thiếu niên với đôi mắt đầy sát khí.
9 - " Tiểu Thần Thần tỷ nấu cháo xong rồi"
Tiểu Thất nhanh nhẹn mở cửa phòng, trên tay là khay đồ ăn vừa mới nấu, mùi thơm tỏa ra khiến người ta không cách nào cưỡng lại.
10 Tháng hai, sắc xuân tràn ngập núi rừng.
Ánh ban mai phủ lên khắp đồng hoa bỉ ngạn, tiếng chim hót líu lo trên cành cây, từng tia nắng sớm theo cửa sổ chiếu vào phòng, phản chiếu lên trang sách và ngón tay Tiểu Thất khiến cho nàng xinh đẹp rực rỡ.
11 [. . . ]
Mười năm sau
- " Người tiếp theo. . . "
Tiểu Thất một thân bạch y, lười biếng ngồi trên ghế mây, hạnh mâu khép hờ. Một ngày thật mệt mỏi, nàng không còn tâm cơ lao lực chỉ muốn nằm yên một chỗ.
12 Một màn uyên ương trùng phùng chưa dứt, Tiểu Thất giận dữ đẩy Dạ Vô Thần ra, thần sắc lạnh lùng khiến người ta không thể không khiếp sợ.
- " Dạ Vô Thần, ngươi xem nơi đây là gì? Muốn đi là đi muốn trở về là trở về?"
- " Ta.
13 - " Thất nhi, chúng ta cứ sống ở đây mãi mãi nhé". Dạ Vô Thần ôm lấy nàng, giọng nói khàn khàn âu yếm hôn lên tóc Tiểu Thất.
Tiểu Thất khẽ cựa quậy thân thể đau nhức, nhẹ nhàng gật đầu, dù sao nàng cũng đã gả cho y, dẫu có ở nơi nào nàng chỉ muốn ở bên cạnh Dạ Vô Thần làm một đôi phu thê tiêu dao tự tại, sống một cuộc sống an nhàn.
14 - " Ngươi là thê tử của hắn, chẳng lẽ không hề biết thân phận hắn rốt cuộc là ai hay sao?"_ Phượng Vô Ảnh nhìn nàng, đáy mắt đầy tia giễu cợt.
Tiểu Thất sững người trong chốc lát, thân phận của chàng, Dạ Vô Thần chàng đang giấu thiếp chuyện gì?
Nghĩ tới đây, đột nhiên Phượng Vô Ảnh ngẩng đầu nhìn Tiểu Thất, đang suy nghĩ miên man lại bắt gặp ánh mắt chứa đựng sự giễu cợt, Tiểu Thất có chút tức giận, trong lòng chứa đầy hiềm nghi, muốn lập tức chất vấn nàng ta.
15 Tiểu Thất tỉnh lại là lúc trời tối, đầu đau như vạn mũi tên đâm xuyên. Bất chợt, mùi hương thoang thoảng từ thức ăn bay vào mũi khiến bụng nàng reo lên òng ọc.
16 - " Chúc mừng công tử, phu nhân của ngài đã mang thai được hai tháng". Vị đại phu tóc bạc ngồi bên giường hướng Dạ Vô Thần nói một câu.
Dạ Vô Thần nghe xong ngốc lăng:" Đại phu, ông nói gì?? Là.
17 Dạ Vô Thần một mình hướng đến phía bờ sông, tâm trạng y không khỏi có chút lo lắng. Hơn ai hết, y hiểu rõ tính khí của Phượng Vô Ảnh, mọi thứ nàng ta muốn đều chưa bao giờ không thể không đạt được, hà tất nàng ta lại có hôn ước với mình, nhưng mà Tiểu Thất lại mang thai, chỉ sợ rằng nàng ta sẽ không cho qua dễ dàng như vậy.
18 - " Đau. . . đau quá. . . Thần. . . "
- " Chàng yêu thiếp mà, chàng yêu con chúng ta mà phải không?? Mau. . . mau cứu con. . . thiếp. . . thiếp. . .
19 Thiên đế. . . .
Thiên đế dần dần tiến về phía Vọng Hương Đài, gương mặt lạnh lùng, đôi đồng tử màu đỏ lộ rõ tâm cơ sâu xa, nhìn đám thần tiên kính cẩn phía sau, không để lộ ra chút biểu cảm.
20 " Thiên đế, đến lúc Bổn Tôn thay trời hành đạo rồi". Cánh môi nở nụ cười quyến rũ, nàng nói một cách rành mạch.
"Yêu nữ. . . ". Thiên Đế trợn mắt nhìn nàng, gương mặt nhăn nhó tràn đầy giận dữ.
Thể loại: Huyền Huyễn, Kiếm Hiệp, Tiên Hiệp, Dị Giới, Võng Du
Số chương: 50