41 Trở về chỗ ở, mắt Lục Bất Phá vẫn hồng hồng. Yên lặng tiến vào phòng ngủ, ngồi trên giường không nói một lời. Được khoảng mười phút sau, Hiên Viên Chiến xách một cái bao vào, đi cùng còn có Thượng Quan Nông mà hắn rất không vừa mắt.
42 Một mảnh im lặng bao trùm toàn bộ bên trong phòng ngủ, cho dù đang đứng, hay ngồi trên giường, đều nín thở tập trung tư tưởng, không dám phát ra nửa điểm âm thanh.
43 Khi Pháp Lý Bố rời đi, thân là Mang Tang Tử, Lục Bất Phá trực tiếp tiễn ông tận sân bay, bất quá thật mất mặt mà, bởi hắn đã khóc. Tuy chỉ mới tiếp xúc cùng Pha-ra-ông trong khoảng thời gian ngắn, nhưng đối với một người lẻ loi một mình xuyên qua đến thế giới khác như hắn mà nói, Pha-ra-ông chính là một vị trưởng bối hiền lành.
44 Mang đầy một bụng hỏa ngủ suốt một đêm, khi Lục Bất Phá tỉnh lại trong ngực vẫn cảm thấy rầu rĩ, cực kỳ không thoải mái. Động tác đầu tiên khi mở mắt là quay đầu nhìn, phát hiện ra giường bên cạnh trống không, gối đầu bị hắn nện biến hình cong cong vẹo vẹo vẫn nằm y nguyên trên tấm chăn, Lục Bất Phá “Vút” một cái liền ngồi dậy.
45 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đứng ngồi không yên chờ tin tức Thượng Quan Nông, đồng thời Lục Bất Phá đem mỗ hỗn đản nào đó thóa mạ mấy lần trong đầu.
46 Trở lại nhà trọ, Lục Bất Phá trực tiếp kéo Thượng Quan Nông vào thư phòng. Thượng Quan Nông cười cười trấn an hắn, nói: “Tiểu Phá, chờ một chút, ta sẽ hỏi ra Chiến đi nơi nào.
47 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cửa phòng họp ủy ban đang đóng chặt đột nhiên bị một người đá văng ra, khi nhìn thấy người đang đứng, toàn bộ người đang ngồi ở bàn tròn bên trong đều kinh ngạc đứng lên.
48 Tốc độ của phi thuyền vượt xa so với tưởng tượng của Lục Bất Phá. Khoảng cách giữa Mang Tà tinh và Âu Mễ Già tinh là 0. 54 năm ánh sáng, tuy rằng biết với trình độ khoa học kỹ thuật của Mang Tà nhân thì đi du lịch tinh hệ đều không thành vấn đề, huống gì đây chỉ là một tinh cầu phụ thuộc, nhưng cũng không cần nhanh như thế chứ.
49 Không biết đã đi bao lâu, vào lúc tảng sáng, mười người đi theo phía sau “Quang Vinh” phát hiện ký hiệu sơn màu đỏ, đoạn dây thừng cùng màu buộc trên cây, cả bọn lệ nóng doanh tròng khi thấy cơ giáp chiến sĩ quen thuộc đang đứng “gác”.
50 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ghé vào trước khoang ngực, nhìn vết nứt địa tầng rất sâu chỗ kia, Lục Bất Phá hỏi: “Hiên Viên Chiến ở phía dưới này mất tích phải không?”
“Ô…”
“Ngươi có thấy rõ hắn cưỡi chim gì bay đi không?”
“Ô…”
“Chim khổng lồ ba đầu màu đỏ? Thật quá kỳ lạ, sao động vật nơi này đều nhiều đầu vậy chứ?” Lục Bất Phá buồn bực, một đường tới đây, đã thấy không ít các loại chim hai đầu, ba đầu, thậm chí còn có bốn đầu, nhưng không hề thấy con nào một đầu a.
51 Bỏ lại loa công suất lớn, khóa ngồi trên người Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá nâng đầu hắn bắt đầu hành sự, lần đầu tiên hôn môi, Hiên Viên Chiến hoàn toàn rơi vào thế bị động.
52
Đến khi trong rừng tối sầm xuống, vốn vẫn cho là mình bị vô tình vứt bỏ, Biệt Lâm cuối cùng thấy được phía trước xuất hiện thứ to con. Hưng phấn nhảy dựng lên từ trên mặt đất, hắn huy phất tay: “Tiểu Phá! Nơi này!”
“Quang Vinh” bước đi đến trước mặt Biệt Lâm, ngực khoang thuyền mở ra, nhô đầu ra chính là Hiên Viên Chiến.
53
Sắc mặt âm trầm ngồi bên cạnh đống lửa, đây là lần thứ hai kể từ khi xuyên việt Lục Bất Phá có cảm giác hối hận đến như thế. Nếu biết đêm nay có cơ hội được ăn thịt nướng thì có đánh chết hắn cũng tuyệt đối không cùng Hiên Viên Chiến làm!
Thịt loại động vật nào đó đang được nướng trên đống lửa, Lục Bất Phá thèm sắp chết luôn rồi, nhưng lại không dám ăn.
54
Theo Tạp Nặc đến trước cửa một gian phòng da thú, Tạp Nặc đẩy cửa ra, Biệt Lâm vào trước, Lục Bất Phá chính giữa, Hiên Viên Chiến đi sau cùng. Lúc Biệt Lâm vừa nhìn thấy ba người bị trói trong phòng liền sửng sốt, lập tức quay đầu lại nói: “Tiểu Phá! Bọn hắn chính là người thuộc tiểu tổ của Tư Không viện trưởng!”
Một trong ba người nhận ra Biệt Lâm, kích động giãy dụa: “Biệt Lâm!”
Sau khi ra hiệu cho Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá tránh sang một bên, Hiên Viên Chiến móc dao găm tiến lên, cắt bỏ dây thừng trên thân ba người.
55 Cưỡi Phượng hoàng lượn vòng bên trên cánh rừng, Hiên Viên Chiến nhìn đồng hồ dạ quang, sau đó gỡ súng báo hiệu bên hông xuống, bắn lên trời một phát. Hắn cũng chẳng biết Lục Bất Phá có cảm ứng được hắn không.
56 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc khoang ngực “Quang Vinh” mở ra, bọn người Tư Không Vũ liền tỉnh lại, nhìn Hiên Viên Chiến ôm một thiếu niên tóc dài nhỏ xinh từ trong khoang ngực đi ra, bọn hắn lập tức kích động đứng lên.
57 Không có hệ thống hướng dẫn, không có tinh thần lực của Lục Bất Phá điều khiển, Phượng hoàng vốn quen thuộc phiến rừng này vẫn phải tốn một ít thời gian mới tìm ra doanh địa.
58 Dẩu môi, Lục Bất Phá không ngừng thổi, đau quá! Sau khi chiến đấu kịch liệt cùng Hiên Viên Chiến dưới nước xong, vết thương trên miệng hắn nứt toát ra, cũng may thuốc mỡ của Hiên Viên Chiến rất hiệu nghiệm, bằng không nhất định hắn sẽ hung hăng cắn Hiên Viên Chiến vài miếng, đều tại tên kia mà môi mình mới đau như vậy.
59 Phát hiện nơi này tồn tại mỏ lam tinh phong phú, Lục Bất Phá mặc dù vẫn chưa thoát ra khỏi gút mắc giữa “Bảo hộ sinh thái” VS “Liên bang lớn mạnh”, nhưng ngày thứ hai sau khi tỉnh lại hắn đã ra một quyết định.
60 Trong lúc Lục Bất Phá hỗn loạn không rõ tình huống thì ngoài động đột nhiên vang lên tiếng sấm “Oanh long oanh long”, Lục Bất Phá giật mình xoay người nhìn ra ngoài động, chỉ thấy bầu trời mới rồi còn ngàn dặm không mây mà bây giờ lại u ám.