21 Ngày hôm sau trong lúc ăn điểm tâm, ngay cả Gollum cũng có thể nhận ra sự kỳ lạ trong bầu không khí trên bàn cơm. Chính xác là sự biến hóa giữa Hiên Viên Chiến cùng Lục Bất Phá.
22 Hiện giờ Lục Bất Phá đang bề bộn nhiều việc, ngoại trừ lúc trước mẹ bức hắn đi học thứ này thứ kia ra, hắn chưa bao giờ phải vội như thế. Nhưng mà hắn thực sự hưng phấn, thực sự thỏa mãn, cho dù đã học xong toàn bộ《 Hồng Lâu Mộng 》 sau một tháng trời cũng không có được tâm trạng như thế.
23 Chiếc phi hành khí có thể chở mười mấy người rất nhanh cất cánh lên không trung, Lục Bất Phá nhìn Hiên Viên Tri Xuân, nhìn Chủ tịch quốc hội Bạch Thiện, nhìn Thượng Quan Tùng Phong, nhìn Âu Dương Tu, nhìn nhìn lại Charlie King, những người khác đều chưa tới, bên trong khoang thuyền chỉ có vài người.
24 Lục Bất Phá ngủ quên trong cơn tức giận. Nửa đêm vì mắc tiểu nghẹn tỉnh. Mơ mơ màng màng vào toilet, giải quyết xong, hắn híp mắt trở về giường ngủ tiếp, nhưng vừa nhìn sang giường bên kia liền tỉnh ngủ.
25 Lục Bất Phá đã viết theo yêu cầu hả? Đương nhiên là không. Tay phải của hắn hiện tại vẫn đang nhũn cả ra. Nếu thật viết cho mỗi ngươi một bản “bút tích thực”, hắn tuyệt đối sẽ chặt bỏ cái tay thân yêu.
26 Hôm nay chính là ngày là Hàn Cát nhân đến. Cho dù nhóm lãnh đạo cấp cao của liên bang cao tầng tâm trạng có không thích bao nhiêu thì bọn họ cũng đã đến, ngoại giao là công việc không muốn cũng phải làm.
27 Không trung chợt truyền đến tiếng gầm, Lục Bất Phá vọt nhanh một bước tiến tới sát cửa sổ, Hiên Viên Chiến tự động đem quang xa kính đưa tới trong tay hắn.
28 Bốn đôi mắt cộng thêm đôi của “Gollum” đều cùng chớp chớp mà nhìn, vô cùng hưng phấn, khó nén kích động trừng Lục Bất Phá. Mà Lục Bất Phá cũng là hai mắt bốc hỏa mà trừng đầu sỏ gây chuyện ── Hiên Viên Tri Xuân.
29 Bên trong phòng khách lúc này không khí thực sự nghiêm túc, vừa bị Hiên Viên bá bá nói như vậy, Lục Bất Phá không còn cảm thấy buồn ngủ. Nhóm nghiên cứu Mang Tang Tử lần đầu tiên được mời dự họp có chút khẩn cấp, Lục Bất Phá lâm vào trạng thái trầm tư.
30 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bất đồng với Lục Bất Phá đang mục trừng khẩu ngốc tại chỗ, Hiên Viên Chiến thì có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, chẳng qua đang trong tình trạng hơi nhạy cảm nên hắn có chút bối rối.
31 Trong phòng chờ tại tầng 18 tòa cao ốc thuộc tổng bộ của Liên bang, những nhân viên đang công tác tại bộ phận phục vụ thuộc tổng hợp lại bộ trong bộ đồng phục gọn gàng đang bận rộn cho buổi yến tiệc chiêu đãi đêm nay.
32 Lục Bất Phá vẫn bảo trì nụ cười mỉm duy trì tư thế vươn tay phải, vẻ mặt vô tội mà tôn kính. Toàn trường yên lặng, có mấy người ở trong lòng cười trộm, Hàn Cát nhân đã bị hành động của Tiểu Phá làm cho hồ đồ rồi, có thể nhìn thấy sự kinh ngạc của Hàn Cát nhân, bọn họ thực sự rất thích.
33
“Ô, ô, a ô, nhớ ba ba nhớ mụ mụ, ta muốn về nhà… Ô, ô, a ô, nhớ ba ba, nhớ mụ mụ, ta muốn về nhà…”
Nằm trên lưng Hiên Viên Chiến, ngồi phi hành khí trở về nhà trọ, Lục Bất Phá vừa vào cửa đã bắt đầu ca hát.
34
Đứng trước bồn rửa mặt, Lục Bất Phá hung hăng vỗ nước vào mặt rồi để mặc cho từng giọt từng giọt nước chảy xuống, nhìn trừng trừng hình ảnh chật vật của mình trong gương.
35
“A!”
Tiếng la sắc nhọn đến đỉnh rồi dừng lại, chiếc giường lớn cuối cùng cũng dừng lắc lư. Nhưng tiếng thở dốc của dã thú vẫn không ngừng, bất quá chỉ chốc lát, tiếng thở dần dần trở nên ôn hòa hơn.
36
Hiên Viên Chiến vừa ra tới, Biệt Lâm, Trầm Dương cùng La Bác lập tức vây quanh hắn.
“Hiên Viên thượng tá, ngươi cùng Tiểu Phá không có việc gì đi.
37 Đi đến trước mặt Lục Bất Phá, Pháp Lý Bố mang vẻ mặt lo lắng nói: “Chủ tịch quốc hội Bạch Thiện cho ta biết ngài bị mẫn cảm, ta không yên tâm, nên nhất định phải tới thăm ngài.
38 Khi Pháp Lý Bố rời đi, trên mặt ngoài ý muốn xuất hiện biểu tình hòa ái, giống như lúc uống rượu say, vẻ mặt say mê. Thân là trưởng phòng ngoại giao, Thượng Quan Nông cùng Pháp Lý Bố rời đi, bất quá trước đó, hắn hướng Lục Bất Phá bày tỏ ý tứ sẽ tới thăm, Lục Bất Phá vui vẻ đồng ý.
39 Lén lút xuống giường, một người đi đến chiếc giường bên cạnh giường của hắn, chăm chú nhìn mỗ thiếu niên bởi chỗ nào đó không ổn nên nằm sấp. Làn da thiếu niên trắng nõn, khi cùng một chỗ với hắn, thoạt nhìn làm hắn đen hơn so với bình thường; tóc thiếu niên cũng rất dài, thực sự mềm mại, bất đồng với mái tóc thô ngắn của hắn, đang xỏa hỗn độn trên chăn, có vài sợi bướng bỉnh rơi bên giường, lạc trên sàn nhà; thiếu niên có hàng lông mi vừa dày vừa dài, khi đang ngủ giống như hai cây quạt xòe rộng che đôi mắt lại, có rất ít Mang Tà nhân lớn lên có hàng lông mi như thế, bất quá thiếu niên lại thường lấy lý do lông mi nhìn không đủ cong mà bất mãn với khuyết điểm nhỏ trên ngũ quan của mình.
40
“Ngày xửa ngày xưa, có một bé gái, nàng rất thích đội mũ màu đỏ, cho nên tất cả mọi người đều gọi nàng là cô bé quàng khăn đỏ. Một hôm nọ, cô bé quàng khăn đỏ muốn vào rừng thăm bà ngoại của nàng…”
Trong phòng bệnh, Biệt Lâm múa bút như bay ghi chép lại.