61 Đoàn người đều dừng bước.
Nhạc Thần cũng quay đầu lại, nghi hoặc rốt cuộc là ai đến đây, đến làm cái gì.
Theo bước chân của một người đến, phía sau còn có bước chân của mấy người, đều là gấp gáp mất trật tự, xem ra là chuyện cấp bách gấp vô cùng.
62 Ngu Gia Tường đi đến trước người Nhạc Thần, bán ngồi xổm xuống nhẹ nhàng nhu ấn vết bầm đen trên đầu gối cậu.
Trước đó đã từng bôi qua dược, nước thuốc màu vàng vàng.
63 Giờ mẹo (5h-7h sáng), sắc trời bên ngoài vẫn còn chưa tỏ.
Khắp nơi một mảnh tĩnh lặng, sương mù nhàn nhạt lượn quanh, giọt sương từ trên cành hoa xanh lá bỗng chốc trượt xuống, phát ra một hai điểm thanh âm.
64 Ngu Gia Tường xử lý xong chính sự, vốn là muốn đi Trường Minh cung của Hoàng Hậu giải quyết chuyện Nhạc Thần, không nghĩ tới không cần hắn đi, Hoàng Hậu đã tự mình đến đây.
65 Đắp chăn ngồi trên giường, tư thế Nhạc Thần ngồi đoan chính, đôi mắt buông xuống suy nghĩ, trên mặt đỏ bừng, khóe mắt khóe môi mang theo nụ cười như có như không, dáng vẻ câu nhân.
66 Hai má Nhạc Thần hồng hồng, tựa như hoa đào ngoài kia chưa tan diễm lệ, ánh mắt né tránh chuyển sang một bên không dám hướng về Ngu Gia Tường.
Bộ dạng Nhạc Thần ngượng ngùng như vậy, nhưng thật ra lại lần đầu tiên Ngu Gia Tường nhìn thấy, trong lòng dâng lên vô hạn yêu thương thương tiếc, nhưng vẫn như cũ cười trêu chọc cậu, “Trẫm chưa nói không cho ngươi sờ, thân thể cũng có thể, muốn sờ không?”
Nói xong, cầm tay Nhạc Thần bị hắn liếm ướt đi xuống cởi đi vạt áo lót của mình.
67 Nhạc Diệu đi theo phía sau Ngu Gia Tường vào trong Ninh Vương phủ, khúc hành lang dài ngoằng uốn lượn, lan can sơn đỏ, hiên nhà chạm khắc.
Cuối xuân, cây cỏ trong vườn xanh ngắt, rất nhiều hoa đã tàn, chỉ còn hoa đồ mi bung nở*, cùng phần lớn đóa đóa hoa dại màu trắng khoe hương, nhành ngọn tươi tốt, hoa hoa tươi tốt.
68 Nhạc Diệu xem như tinh thông tinh thuật, mỗi ngày trầm mê với số học không thể thoát khỏi, đối với tiền nhân ở đây đã là siêu việt về mặt số học, đạt đến trình độ trước nay chưa từng có, nhưng chỉ là đệ nhất ở phương diện này.
69 Ở trong ti thiên nhai Uông đại nhân và Nhạc Diệu là hai người nổi danh nhất, không vì cái gì khác, chỉ vì một người là si, một người là điên, hai người hợp thành “Si điên”, Nhạc Diệu si mọi người công nhận, Uông Kiền điên mọi người thống hận.
70 Khoảng cách từ kinh thành đến khu vực săn bắn hoàng thất là ba trăm dặm, phạm vi chung quanh cũng trăm dặm, từ kinh thành xuất phát cần đến hai ngày mới tới.
71 Dùng xong bữa tối, Ngu Gia Tường bắt đầu xử lý công vụ, chiều tối Nhạc Thần không thể dùng mắt, lại không thể ở nơi này luyện tập tỳ bà, nên đã sớm rửa mặt lên giường.
72 Buổi chiều Nhạc Thần không muốn ra ngoài, ngủ giấc trưa, sau khi rời giường thì nhớ đến khúc từ buổi sáng, đề bút muốn ghi chép lại, bất quá, đã quên mất bảy tám phần, sau một phen cảm khái thì tâm tình có chút đè nén.
73 Hoàng đế lo lắng, mọi người không thể không lo lắng theo, Tạ Vân Trình chỉ huy các cung nữ nội thị làm việc, khi hắn từ trong tẩm điện đi ra, vòng vo vài vòng mới phát hiện Ngu Gia Khánh ở đó.
74 Ở trong mộng Nhạc Thần đột nhiên bị một loại bi thương cô độc nặng nề làm tỉnh giấc, chung quanh mờ mịt, vươn tay lần tìm bên người.
Đây là phản ứng thường xuyên lúc ban đầu khi mắt cậu không thấy, thậm chí có khi từ trên giường ngồi dậy, cảm thấy tối đáng sợ, cô đơn buồn bã thành lệ mà tuôn.
75 Tên bắn tới tựa như chuyện xảy ra trong tích tắc, ngựa chặn lại phần lớn tiễn bay đến, thị vệ bảo hộ hai người ở giữa vừa đánh vừa lui tiến vào rừng rậm, có cây cối ngăn trở, như vậy, tên của đối phương chỉ mất đi ưu thế, thế này thích khách chỉ có thể đến gần để tấn công.
76 Nếu nói trên đời có kì tích, Thích Ngân tin tưởng, hơn nữa còn hy vọng nó xuất hiện trên người Nhạc Thần, nếu nói trên đời này có thần phật, Thích Ngân cũng tin tưởng, hy vọng thần phật phù hộ để Nhạc Thần có thể kiên trì.
77 Trước khi Thích Ngân được điều trở lại kinh đô, lúc rời khỏi Nhạc Thần thành hắn quay đầu cẩn thận đảo quanh đám người đưa tiễn hi vọng có thể nhìn thấy thân ảnh người kia, bất quá giống như hắn nghĩ là không thể nào nhìn thấy.
78 Độc giải trên người Nhạc Thần đã qua bảy ngày nhưng cậu vẫn mê man không tỉnh như cũ.
Mỗi ngày chỉ trông vào viên thuốc bát thang để duy trì nên thân thể đã gầy một vòng lớn, mấy khối thịt nuôi dưỡng trước đó cũng không còn, cậu trở về bộ dạng mùa đông năm trước Ngu Gia Tường nhìn thấy.
79 Nhạc Thần vẽ được một lúc thì xoay người muốn uống nước, lúc này mới phát hiện đằng sau còn hai người, là Nhạc Diệu và một người khác.
Nhạc Thần dưỡng bệnh hơn một tháng nay chừng như không gặp người khác, mỗi ngày cũng chỉ có Ngu Gia Tường, Thái y, tiếp đó là Lý Lực chiếu cố cậu và các nội thị khác.
80 Màn đêm dần dần hạ, trong ngoài điện đều được thắp nến, đèn lồng các nơi trong cung cũng sáng lên, duy chỉ Sùng Huy cung vẫn tối ôm như cũ.
Trong phòng truyền ra tiếng cười đùa, các cung nữ hiểu được cũng không dám đi vào đốt nến chỉ có thể đứng ngoài lẳng lặng.