Mãi Mãi Bên Em Chương 6
Chương trước: Chương 5
Tại Biệt thự Lạc gia
Lạc Chính Y, cha cô đang nghiêm nghị ngồi trên ghế sofa, cầmtờ báo trên tay ông run run. Trên gương mặt ông dần dần chuyển sắc, vẻ mặtkhông hề tốt chút nào. A Dũng mang trà vào cho ông, liếc nhìn thấy tờ báo cũ ấy,ngồi xuống đối diện ông. Nói:
- Sao ông lại quan tâm đến Thiên Tinh như thế? Con bé chỉ làcháu ông
- Ta nói nếu như nó không phải là cháu ta thì sao? Ta khôngthể không quan tâm nó_ông cầm tách trà uống một ngụm đáp
- Không phải là cháu ông thì là gì? Từ ngày Đình muội bị mấttích ông đâu có vẻ mặt như thế? Ông xem Tinh Tinh quan trọng hơn Đình Đình à?_ADũng cầm lấy tờ báo kẹp nó vào chồng tạp chí trước mắt
- Đến một ngày con sẽ hiểu ra thôi
Hất đổ chồng tạp chí trên bàn xuống dưới đất, ông chắp tay ởphía sau lưng đi lên lầu.
…………………………………………………………………………………………………………………………………………...
11h đêm
Anh vừa lái xe từ công ty về đến nhà, nằm dài mệt mỏi trênghế sofa. Vắt tay lên trán anh suy ngẫm lại những gì mình đã làm trong suốt thờigian qua. Anh cứu cô quả là ban đầu không có mục đích gì cả, chỉ là thấy ngườigặp nạn ra tay nghĩa hiệp thôi, nhưng càng về sau anh lại càng thấy mình quáđáng, Thiên Tinh của anh đến nay vẫn chưa có tin tức gì cả. Tất cả như mới bắtđầu, giờ lại xuất hiện thêm một người tên Lạc Đình, anh không thể không thôi nhớcô. Phải nói sao nhỉ? Anh đem cô ra làm vật thay thế, chỉ muốn trước khi đi vàvề đến nhà được nhìn thấy khuôn mặt đó. Được nâng niu, chăm sóc cô như những cặptình nhân khác đã làm. Nhưng rồi anh nhận lại được gì nhỉ? Một khoảng trống, mộtnỗi ray rứt, một tâm hồn bị vấy bẩn. Anh mệt, anh muốn dừng lại và mang cô “đá”ra khỏi nhà nhưng nhìn thấy cô đau đớn anh lại không đành lòng.
Trong giấc mơ, cô nhìn thấy một người con gái mặc chiếc đầmmàu trắng đang ngồi trên xích đu đong đưa, môi còn nhấp nháy như đang hát. Quáilạ! Cô đang ở nhà anh, và đang ngủ cơ mà sao lại có thể ở nơi thiên đường khôngra thiên đường, địa ngục không ra địa ngục thế này. Bị nỗi sợ hãi chèn ép, côquay đầu lại tìm lối thoát nhưng chỉ thấy một con thác lớn, nước đổ xuống rấtnhiều, không may té xuống đó chỉ có nước chầu Diêm Vương. Đầu óc cô hoang mang,lo lắng, nửa muốn nhảy xuống thác nửa muốn ở lại. Nhưng tất thảy một âm thanh lọtvào tai cô:
- Đình Đình, đừng sợ, là chị đây
Chị? Chị nào cơ? Cô là con một thì làm gì có chị? Quay bốnphương tám hướng tìm ra người đang nói vớ vẩn, linh tinh ấy thì chỉ thấy mộtngười con gái đang đứng đối diện cô, trông rất đẹp, đẹp như một thiên sứ, trênđầu còn có vòm hoa, môi mỉm cười, tay nắm tay cô. Sững sừng, ngờ ngợ, há chẳngphải là cô sao? Cô nhìn thấy cô?
- Chị đã đợi em từ rất lâu_cô gái ấy cất tiếng nói, giọngnói ngọt ngần vang lên
Đợi? Đợi cô làm gì? Cô có quen biết “cô” sao? Nhưng nhìn sâukhóe vào đôi mắt ấy, một cảm xúc khó tả dâng lên. Một cỗi khó chịu đang đánh thứccô, bấp báy miệng, cô run run nói:
- Cô? Chẳng phải là Thiên Tinh sao?_phải, chính là cô ấy nha
Cô gái lắc đầu, mỉm cười trìu mến trả lời:
- Chị ở thế gian, chị là Quỳnh Thiên Tinh, nhưng ở đây, ngaylúc này, chị là Lạc Đan
Lạc Đan? Trong từ điển dòng họ, những người thân quốc thíchcủa cô không hề ai có tên này nha, đây là lần đầu cô nghe à. Rút tay mình ra khỏingười lạ lẫm trước mắt, cô nhích ra xa hỏi:
- Tôi có quen chị sao? Mà sao tôi lại ở đây? Nó làm tôi sợ_nétrun đang lấn chiếm lên gương mặt xinh đẹp của cô a
- Đến một ngày rồi em cũng sẽ biết chị thôi, hãy thay chịchăm sóc Thần Võ, anh ấy rất yếu đuối_Lạc Đan rút chiếc nhẫn trên tay ra rồi đặtnó vào trong lòng bàn tay cô
Ngắm nhìn thứ thủy tinh pha lê trong suốt trong tay, cô nhíumày, uất ức quát lớn:
- Tại sao? Chị nói đi! Rõ ràng chị là Thiên Tinh mà bây giờlại là Lạc Đan gì đó, rồi kêu tôi chăm sóc cho Thần Võ. Rốt cục chị là ai hả?Chị muốn gì ở tôi
Cô gái vẫn giữ nụ cười đó trên môi, không tiếng trả lời,nhưng Lạc Đình cô vẫn có thể cảm nhận được xung quanh đang thay đổi. Khung cảnhmàu trắng, thấm thoát, từng chút một biến đổi và biến mất hoàn toàn, cô quay đầunhìn lại dòng thác, nó vẫn còn, nhưng trước mặt cô bây giờ không phải là cô gáimang tên Lạc Đan xinh đẹp đâu nữa chỉ biết mình đang rơi từ trên vực thẳm xuốngvà đích đến là những dòng nước xiết kia. Cô sợ hãi chới với, đừng bắt cô chếtlãng xẹt như vậy chứ? Nhìn Lạc Đan đứng phía trên cô kêu gào:
- Làm ơn cứu tôi, tại sao chị lại hãm hại tôi? Cứutôiiiiiiiiiiii_và tiếng hét của cô vọng lại
Lạc Đan thở dài, nhấn sâu tiếng nói của mình vào trong thâmtâm cô:
“Đình Đình bé nhỏ của chị, đó chính là con đường để em thoátkhỏi nơi tăm tối này. Hãy nhớ lời chị, thay chị chăm sóc Thần Võ. Đừng làm tổnthương anh ấy như cách chị đã làm. Yêu em!”
- Á!
Cô sợ hãi hét toáng lên giật mình dậy, mồ hôi vẫn còn đẵmđìa trên trán, hơi thở cô đứt quãng. Bây giờ, cô vẫn còn nghe thấy lời “nhờ vả”đó, nhìn xung quanh, may mắn quá, vẫn là căn phòng của cô. Vậy lúc nãy thì sao?Cô gái đó và cả cuộc đối thoại, hóa ra là chiêm bao ư? Vậy những lời lẽ đó, côcó thể tin được không? Lòng bàn tay cô vẫn nắm chặt, cô đang cầm thứ gì sao? Mởnhè nhẹ ra, một thứ lấp lánh như kim cương, nó đẹp, cô biết, nó được làm côngphu, cô công nhận. Rõ ràng đây là một chiếc nhẫn, mà chiếc nhẫn này chính xáclà thứ mà Lạc Đan dúi vào tay cô. Nếu lúc nãy là mơ thì tại sao cô lại có nó?
“Cạch”
- Lạc Đình, có chuyện gì? Sao em lại hét lên?_chuẩn bị lên lầunghỉ ngơi lại nghe thấy cô la làm anh hoảng hồn chạy vụt lên phòng cô nha
Nhìn thấy gương mặt lo lắng của anh, cô cắn môi suy nghĩ, giấuchiếc nhẫn vào trong mền, cô đưa tay bật điện phòng lên nói:
- À! Chỉ là em nằm mơ thấy ác mộng thôi, không có gì đâu
- Vậy ư? Mà sao trán em lại đổ nhiều mồ hôi như thế? Có làmsao không?_anh hỏi dồn đưa tay đặt lên trán và khắp mặt cô kiểm tra
Cách ứng xử, quan tâm của anh lạ nha! Nó thái quá hơn cả nhữngcử chỉ của A Dũng ca a! Nhưng cô lại thấy vui, cứ để mặc cho ai đó sờ soạng, cômỉm cười à. Không lâu sau anh rút tay lại, miệng chửi:
- Chết tiệt, sao lại nóng thế chứ, em có uống thuốc bác sĩđưa cho không đấy_anh nhìn nghi hoặc cô hỏi
Thuốc? Thuốc gì cơ? À, thuốc trị vết thương ở cánh tay sao?Không hề nha, cô thà chịu chết chứ không muốn nuốt cái thứ nhồng nhộng ấy vào bụngđâu à. Nhưng trong trường hợp này, cô dại gì nói ra. Ưỡn ngực, cô hắng giọng trảlời:
- Đương nhiên là em có uống, là thuốc bác sĩ căn dặn cơmà_nhưng thật lòng cô rất muốn nói “Em quẳng chúng vào sọt rác rồi”
- Vậy sao em lại sốt?_mặc dù nghe cô khẳng định là có uốngnhưng anh vẫn không tin
Cô nhún vui, trề môi đáp:
- Hãy hỏi Thượng Đế để biết thêm chi tiết
- Ngồi im đây chờ anh, cấm em không được đi lung tung đâu đấy
Cô thoải mái gật đầu, chẳng biết anh đi đâu nhưng lệnh Vualà lệnh Trời, sao cô dám cãi. Nghe tiếng “cạch” để chắc là anh đã đi. Cô lật tungmền ra cầm chiếc nhẫn đặt vào trong một cái hộp nhung đỏ, rồi kéo ngăn tủ ô cuốicùng đặt vào trong đó, khóa lại cẩn thận cô đứng lên ngồi trên cửa sổ. Trănghôm nay thật đẹp, sáng rực mặc dù đã gần 12h đêm. Mông lung suy nghĩ, cô lại nhớđến Lạc Đan và những thứ ly kỳ đó, rốt cục bây giờ cô phải làm sao? (Tác giả:làm sao ai biết làm sao)
- Không nghe lời anh à, muốn chết sớm hay sao mà ngồi trênđó? Xuống ngay cho anh, biết đây là lầu mấy không hả?_vừa mở cửa vào anh đã thấyvậy rồi nha, nha đầu này lỳ hơn anh tưởng
- Em xin lỗi_cô nhẹ giọng trèo xuống
- Ngoan, lại đây
A! Anh lần đâu tiên anh nhẹ nhàng với cô nha, khỏi nói biếtcô sung sướng tới nhường nào. Tủm tỉm cười cô ngồi trên giường, anh ngoái đầu vớitay lấy chiếc lược trên bàn cột tóc mái lên cho cô, thao tác anh nhẹ nhàng, thuầnthục như đã làm nhiều lần (Tác giả: tất nhiên, huynh ấy cột cho Tinh tỷ nhìu ời).Xong, anh đặt cô nằm xuống, lấy khăn vắt nước nóng, anh đắp lên trán cô. Nhétvào miệng cô một cái nhiệt kế, được 5 phút anh lấy ra. Nhìn con số đỏ kè trướcmắt anh dí vào trán cô mắng:
- Xem này, 38.5 độ, em còn nói
Cô xoa xoa cái trán đau, chu mỏ cãi:
- Khi nào 40 độ rồi tính, mới có nhiêu đó thì nhằm nhò gì,anh cứ làm như sắp chết người lắm không bằng á
A! Tiểu nha đầu này không sợ chết sao nhưng anh thì sợ à,anh kí đầu cô cái “cốp” đưa ra lý thuyết căn bản là giáo dục cô đây mà.
- Phải, nếu như không được chữa trị thì sẽ chết. Mà chết làhết, em có nghe bao giờ chưa?
Cô ngửa đầu lên sàn nhà, chống tay ra giường, lắc lư cáichân, đánh đánh cái lưỡi đưa qua đưa lại rồi thuận miệng trả lời tỉnh bơ:
- Chưa nghe bao giờ, mà chết cũng đâu có nghĩa là hết, mặcdù thể xác họ không thể tồn tại và ta cũng không thể nhìn thấy họ nhưng linh hồnhọ vẫn sống và đang quanh ta chỉ là ta là người thường, không có bóng vía giốnghọ nên không thấy được thôi. Mình cứ nghĩ họ còn sống là được, tất thảy mọi ngườiđều sợ chết nhưng em thì không à, sống bằng thể xác nó có cái hay của nó còn sốngbằng linh hồn thì lại hay theo một cách khác. Nói chung, sống chết là vấn đềkhông đáng quan tâm, điều gì tới cũng sẽ tới, ta không nên hi vọng vào điều gìđó quá nhiều mà sinh ra ảo giác.
Trong lúc cô trả lời anh luôn nhìn cô và phát hiện ra cô cógì đó khác với Thiên Tinh nha. Anh chắc chắn là cô ít tuổi hơn Thiên Tinh củaanh vậy mà có thể nói ra những lời đó. Mặc dù đôi lúc cô ương bướng, ngang ngạnhhay cãi lời và làm trái ý anh nhưng cô thật sự rất trong sáng và ngây thơ (Tácgiả: con gái của Mafia mà ngây thơ, trong sáng, huynh quá hoang tưởng ^_^). A!Những lời nói này của cô đánh động tới tim anh à, tự cười với bản thân bị giọngnói “oanh vàng” kia làm cho thổn thức, anh lấy ly nước và một viên thuốc đưacho cô:
- Cụ non vừa thôi cô nương, lo uống thuốc rồi đi ngủ đi. Trễrồi đó
Cô nhận ly nước tu một hơi hết sạch, vì lượng nước cũng nhiềunên cô chỉ uống đủ sài còn trong miệng vẫn có nước. Thật ra mà nói thì nãy giờcô nói cũng hơi khá, khát nước là điều dĩ nhiên. Uống xong cô trả ly lại trêntay người nào đó và người nào đó được chứng kiến hết, mặt mũi đen xì, còn mỗiviên thuốc trên tay, anh “hư” một tiếng đưa nó ra trước mặt cô.
- Nuốt viên thuốc này vào cho anh
Nhìn thấy “kẻ thù” cô lắc đầu nguầy nguậy, kéo chăn lên nhưgiả vờ đi ngủ, biết trước, anh lôi mền ra giữ chặt vai cô đe dọa:
- Đừng để anh ép em, muốn tự uống hay là phải đợi anh bóp miệngem rồi ném vào
Á! Gương mặt anh lúc này quả thật rất khủng khiếp a, tuy làcô có sợ thuốc đấy vì nó rất đắng nhưng cô sợ anh hơn. Thuốc nó sẽ không có làmcô đau hay tổn thương nhưng anh thì có à. Bất lực, buông xuôi, cô hậm hực giựtlấy viên thuốc trên tay anh một phát thả nó lõm bõm vào “hồ nước” trong miệngcô rồi nuốt cái ực, cô nhăn mặt:
- A!_nó làm cơ thể cô rung lên
- Uống thuốc quả là một cực hình với em, mỗi tối phần trị liệuvết thương và uống thuốc sẽ do anh quản lý, giờ thì an phận đi ngủ đi_anh đặtcô nằm xuống, vén chăn lên nửa người cho cô
- Hứ, đồ đáng ghét
Không thèm sự giúp đỡ của anh, cô giựt lấy mền rồi liếc anhmột cái quay ngoắt mặt vào trong tường. A! Cô giận rồi nha, thật là trẻ con hếtsức. Với tay tắt đèn anh đóng cửa phòng cô rồi đặt mình trên chiếc giường rộnglớn ngả một giấc thật say.
………………………………………………………………………………………………………………………….
Sáng hôm sau
Như thường lệ, tầm khoảng 7h kém anh lên phòng gọi cô dậynhưng lần này thì khác hoàn toàn. Không cần đợi anh gõ cửa phòng cô lập tức raliền, đừng nghĩ sâu xa là do cô thủ sẵn tâm lý chỉ là tâm trạng cô tối quakhông được tốt, 3h sáng lại giật mình thức giấc nên mới dậy sớm một buổi thôi.Vừa ló bình minh đã thấy mặt ai đó, cô nhìn có thể nói là không nuốt nổi, “xì”một tiếng, cô hất mái tóc dài ra phía sau lưng, xăm soi móng tay mình cô nói:
- Không biết ngọn gió độc nào đã thổi Thần Võ huynh tới đây,muội thật thất lễ không biết đón tiếp nồng hậu, mong huynh vị tha, từ bi sẵnsàng tha cho tiểu muội không biết suy nghĩ này
A! Cô nói vậy quả là vẫn còn giận anh chuyện tối qua đây mà,không ngờ cô lại thù dai đến như thế. Anh đút tay vào túi quần, thủng thẳng đixuống lầu, còn quay lại mi gió với cô.
- Lạc Đình muội muội, nếu như muội thấy có lỗi thì xuống nhàăn sáng mau. Đừng có đứng đó mà giận lẫy nữa
Nói xong, anh lại cất bước đi tiếp, cô tức mình ném cây bútvào lưng anh nhưng rất tiếc anh đã đi xa và kết quả là ném hụt. Đóng “rầm” cửaphòng cô đi xuống nhà bếp, đã thấy anh ăn trước. Rõ ràng là không có phép lịchsự mà, có ghét cô thì cũng đừng ăn cơm trước chứ. Đã giận nay lại còn giận hơn,cô co chân đạp thẳng vào chiếc ghế anh ngồi làm anh đang nuốt miếng cơm cũng phọtra hết, vừa ý, cô cười tủm tỉm kéo ghế ngồi xuống. Chỉ đợi có thế, anh buôngđũa xuống bàn, chống tay lên cằm nhìn cô. A! Cô đang ăn à, bị người ta nhìn như vậy quả thực rấtngại nha, lúng túng, cô ngẩng mặt lên nhìn anh hỏi một câu vô cùng và hết sứclà lãng xẹt:
- Cách xưng hô ban nãy, có thể tiếp tục gọi không?
Anh không tự chủ được mà nhếch nhếch cái miệng, không đờinào anh chấp nhận có cái kiểu xưng hô đó. Gì cơ? Huynh muội à? Nghe cứ như làanh em vậy.
- Anh không phải là Fan của phim chưởng, em yên lặng và ngồiăn đi
Cô đã hồi hộp, chờ đợi anh trả lời biết bao nhưng cuối cùngcũng không vừa ý mình. Không thích thì cứ nói thẳng một tiếng đừng có chế giễucách xưng hô đó của cô với A Dũng chứ!
Xem tiếp: Chương 7