Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Mãi Mãi Bên Em Chương 22

Chương trước: Chương 21 .2



Tính đến thời điểm hết hôm nay là chẵn tròn 800 ngày anh và cô xa nhau, quãng thời gian ấy thật là dài đăng đẳng, cứ mỗi phút trôi qua là một ngày sống thiếu nhau. Sẽ phải cảm nhận ra sao để thấu hiểu hết nỗi đau đó. Cứ giật mình tỉnh lại, tự hỏi, anh là đang bên em phải không? Nhưng rõ ràng đây không phải là nhà của anh, cũng không phải nằm chiếc giường ấy, và đương nhiên, mùi hoa phòng chứ cũng chả phải là mùi hương của anh. Ở trước mặt người khác, cô là một kẻ máu lạnh, sống vô tâm từ hai năm về trước rồi nhưng nào ai biết được, bên trong vỏ bọc đó là một người hoàn toàn yếu đuối, không có chỗ dựa để bước, cô thừa nhận, vỏ bọc này cô tự tạo ra, cô còn không hiểu mình đang làm gì? Tại sao lại ra nông nỗi như thế này?

Sụp đổ! Đó là điều dĩ nhiên!

Tuyến nước mắt cô ngày ngày hoạt động, vừa đau lại vừa xót nhưng cô tuyệt đối không hối hận vì đã yêu anh. Cô chỉ cầm lòng tự trách bản thân sao quá dễ lùi bước để cô gái ấy đánh gục, cô đã không giành được anh về. Anh đi rồi, cô còn than thân trách phận làm chi?

“Nơi đó, có còn chút bình yên nào cho em không anh? Nước mắt chỉ rơi khi trước người mình yêu thương thật lòng, cớ mà sao, em lại lạm dụng nó nhiều quá, để nó làm tim em đau như thế này. Nhưng em biết, anh đáng để em phải khóc. Anh có biết? Yêu thương sẽ vơi đi một nửa nhưng nắng vẫn vàng và…em vẫn yêu anh”

Ngồi trên bậu cửa sổ, cảm giác này, thật nhớ a!

[- Không nghe lời anh à, muốn chết sớm hay sao mà ngồi trên đó? Xuống ngay cho anh, biết đây là lầu mấy không hả?

- Em xin lỗi

- Ngoan, lại đây

- Xem này, 38.5 độ, em còn nói

- Khi nào 40 độ rồi tính, mới có nhiêu đó thì nhằm nhò gì, anh cứ làm như sắp chết người lắm không bằng á ]_lời quá khứ - Chương 6

- Á! Đau quá

Tại sao những ký ức, hình ảnh đó lại ùa về trong tâm trí cô? Đã bảo là phải quên rồi mà nhưng thực sự trong tâm trí ấy, nó vẫn còn luẩn quẩn không lối thoát. Đừng mà! Cô ôm đầu gục xuống, đi đi, đừng ám ảnh cô nữa mà. Cô không muốn đâu, không muốn nhớ nữa, thực không muốn.

- Đình Đình, muội bị làm sao vậy? Nói huynh nghe_A Dũng vừa vào thấy cô khóc vội chạy nhanh tới đỡ cô lên

- Dũng ca hức hức đau quá, đầu muội rất đau hức hức_cô ngẩng đầu lên ôm chầm lấy cổ anh

A Dũng thở dài, lo lắng vuốt lưng cô an ủi:

- Ngoan, ngoan nào, đừng khóc, không đau nữa, có huynh ở đây

Và…trước mắt cô lại là hình ảnh ai đó!

Giọng nói của ai đó!

Cử chỉ quan tâm của ai đó!

[ - Em bị làm sao vậy Đình Đình? Nói cho anh nghe, chuyện gì đã xảy ra với em

- Anh đang yêu một người tên là Thiên Tinh đúng không? Cô ấy hiện giờ không rõ tung tích, vả lại em có khuôn mặt giống cô ấy nên anh mới lưu em lại nhà anh đúng không?

- Anh không cần giải thích, em hiểu, anh về phòng đi, em muốn nghỉ ngơi. Hiện tại em cảm thấy rất mệt.

- Được. Anh về, em nghỉ đi, nhưng có điều gì xảy ra đi chăng nữa, không phải như em suy nghĩ đâu ]_lời quá khứ - Chương 10

Cô thấp thỏm khóc to hơn, ôm cổ A Dũng không buông:

- Thần Võ, anh làm em đau quá, đừng bỏ em đi nữa mà, về với em đi, em không chịu nổi

A Dũng nhìn cô vật vã như thế này, lại còn khóc sướt mướt không ngớt làm anh đau lòng khuôn nguôi. Quen biết cô hơn hai mươi năm trời, biết rõ cô hơn ai hết, đã từng thấy cô cầm súng giết người, lạnh căm đá bay một ai đó trong tổ chức không thương tiếc vậy mà vì hai chữ “tình yêu” – thứ gia vị lúc đầu dính vào thì ngọt ngào, lưng chừng lại hơi cay, cuối cùng thì đắng ngắt mà phải khổ sở như thế này thì quả là ngoài sức tưởng tượng của anh. Cô đã thay đổi, một cách nhanh như chong chóng.

Quả là dân tình nói không sai! Lụy vào chữ “tình” thì cũng chỉ có con đường đau khổ.

(Hân Chi: *đang ăn kẹo mút, liếc xéo* Dũng ca, huynh nghĩ hơi lắm thì phải, ờ thì muội ứ có soái ca đó nhưng cũng đừng vơ tình cảm giữa muội và Tiêu Nại huynh chứ *lừ mắt*)

Tình trạng cô hiện giờ, anh thật không muốn nói ra chuyện đó mà. Lỡ như nói vào lúc này, chắc chắn, cô sẽ không chịu đựng đả kích rồi lâm vào tình trạng chết lâm sàng mất. Anh sẽ không nói ra chuyện này nhưng nếu không nói thì ngày mai…ngày mai…cô lại càng đau đớn hơn nữa. Tâm tình anh lúc này thật rối bời, nửa muốn nửa không? Thôi thì, để tối mới nói vậy.

…………………………………………………………………………………………………………………………….

Ở một nơi khác, một người con trai và một người con gái nói chuyện, có vẻ như họ đang cãi nhau. Người con gái hét lên:

- Anh đã bảo chỉ dùng em làm mồi nhử để giết Lạc Đình thôi cơ mà, sao bây giờ lại bắt em kết hôn với hắn?

Người con trai càu nhàu:

- Phải vậy nhưng ngày mai nhất định anh sẽ giết hắn rồi đưa em về bên cạnh anh một cách quang minh chính đại. Em cứ giao hết cho anh, không cần bận tâm, cứ trở về làm cô dâu xinh đẹp là được

Cô gái bật khóc:

- Chẳng nhẽ đối với anh em chỉ là món đồ chơi không có giá trị sao? Thích vứt thì vứt, thích đem cho ai là được đúng không? Ngay cả mạng sống em anh cũng không cần luôn đúng chứ?

Tên ấy đau lòng, ôm chầm lấy cô gái đang tự đánh mình, nước mắt rơi xuống lã chã trên gương mặt, xuống mặt đường, thấm đọng lại trên vai áo anh. Giọng nhẹ nhàng:

- Em đừng như vậy, anh sẽ rất đau , anh biết, em vì anh mà chịu bao đau đớn nhưng là anh không lường trước được sự việc. Anh không nên nhu mì trước cô ta, anh xin em, đừng tự trách mình, là anh sai. Em đừng khóc

Cô gái buông thõng hai tay trong không trung, ánh mắt lơ đễnh, ngay cả tiếng khóc cũng ngưng hẳn nhưng đôi khi vẫn còn tiếng nấc trong cuống họng. Môi mấp máy:

- Kết hôn là ước nguyện cả đời của tất cả các cô gái, ngay cả em cũng thế, em muốn được khoác tay chú rể của mình lên lễ đường, cùng nhau ước thề, cùng nhau vui cười, rồi động phòng, sinh con, có một cuộc sống hạnh phúc. Thế mà vì anh, em cũng chẳng giám phản đối, luôn luôn nghe theo mọi việc anh sắp đặt, anh biết không? Em luôn bị hắn xem như vô hình, hiện diện ở trong nhà hắn cũng như không khí, không vui, em không vui tẹo nào. Bây giờ, anh muốn em và hắn kết hôn, anh nghĩ hắn sẽ chịu lên giáo đường cùng em sao? Suýt chút nữa em đã bị hắn quẳng ra khỏi nhà khi em hối thúc hắn kết hôn rồi

Người con trai buồn bã kéo cô gái trong lòng ra, nhìn cô nhệch nhạc, chắc là đã ăn uống không đủ, nói:

- Chỉ cần em đồng ý trong phi vụ này, chắc chắn đến ngày mai, em sẽ trở lại bên anh, anh hứa, có được không?

Cô gái nhíu mày giương mắt lên người đàn ông đối diện mình cũng là người mình yêu say đắm, thích thú cười nhạt:

- Em còn có quyền từ chối sao?

Lặng chớp mi một cái, một dòng nước ấm chảy xuống, cùng anh đi đến quan hệ này, thật là cô không tin được. Bây giờ chỉ là ban sáng, mới ban sáng thôi, còn hẵng hơn 12 tiếng đồng hồ nữa mới hết ngày. Hôm nay không phải là ngày cá tháng tư (1/4) vậy mà sự việc này đườm đột quá, ảo ảo mờ mờ. Chắc là đang dối cô, phải chăng???

…………………………………………………………………………………………………………………………

Bước chân mệt mỏi lê về nhà, Y Y đi trong vô thức, đầu óc rỗng tuếch.

Ngày mai em sẽ kết hôn!

Ngày mai em sẽ kết hôn!

Ngày mai em sẽ thuộc về Nguyên Thần Võ!

Tất cả, nó cứ đeo bám trong não Y Y, không tài nào dứt ra được, cảm thấy, chua xót.

- Cô đi đâu từ sáng mà giờ mới về?

Y Y không trả lời, chỉ khựng lại ngước lên nhìn người con trai tao nhã vắt chân đang ngồi trên ghế sofa, ánh mắt khinh thường, giễu cợt cô, ngay cả trong giọng nói, cũng có phần khắt khe.

Con người này, ác quỷ chứ không phải là thiên sứ.

Cong cong khóe môi, Y Y trả lời:

- Em đi đâu, anh cũng phải quản sao? Từ khi nào em bị anh ràng buộc vậy? Thật buồn cười, anh lo cho em? Thật vậy sao?

Hai lông mày của Thần Võ anh nhíu chặt lại, hồi sau mới dãn ra, chậm rãi đứng dậy bước về phía Y Y, thong thả lên tiếng:

- Chuyện của cô, tôi không quan tâm nhưng hiện là cô đang sống trong nhà tôi, nên biết điều một chút đi. Ai biết đâu được cô giắt gian tình (người yêu bí mật) vụng trộm ở nhà tôi thì sao_anh đưa tay phủi phủi_Như vậy tôi chùi sẽ không ra, rất khó chịu

Y Y tức giận, không dám quát thẳng vô mặt anh, chỉ âm thầm nuốt cục tức vào trong bụng, giọng nhẹ nhàng lả lướt:

- Em nào có ai ngoài anh, ngày mai là anh đã kết hôn rồi, không đúng sao?

Kinh tởm? Khinh bỉ người con gái này, một mực thừa nhận mình là Quỳnh Thiên Tinh, rồi sống trong nhà anh cứ như là vợ của anh vậy rồi còn bây giờ…bây giờ lại tự bày ra nguyên một cái đám cưới. Ha ha, tài diễn kịch của cô gái này làm anh nể phục một phần, ban đầu tưởng dịu dàng nết na, là một người vô tội, đùng đùng sau hai năm, đuôi cáo lòi ra, đòi chiếm anh cho bằng được.

Là anh ngu ngốc hay do cô ta quá thông minh?

Là tình yêu anh dành cho Đình Đình không đủ hay anh lo sợ cô sẽ gặp nguy hiểm?

Đám cưới? Kết hôn sao? Danh phẩm như Y Y làm sao sánh được với Lạc Đình. Anh lùi ra xa hơn, giọng cố kìm nén cơn tức giận:

- Nếu cô muốn sống yên ổn có nơi nương tựa thì nên câm mồm lại và an phận đi, đừng trách tôi đem cô quăng như đồ phế thải

Y Y cười to:

- Nhầm lẫn chăng? Là em nói anh kết hôn, với Lạc Đình, chứ không phải em

Anh ngạc nhiên, hốt hoảng ném cái nhìn không tin tưởng vào Y Y, hỏi thêm một lần nữa để chắc chắn:

- Cô nói như vậy nghĩa là sao?

Y Y gật đầu, nhún vai giải thích:

- Em không biết, nghe Lạc gia bàn tán xôn xao nói là Lạc Đình tiểu thư ngày mai lấy phu quân, mà người đó lại là anh, Nguyên Thần Võ

Tin được không?

Có đáng để xem sét lại không?

Anh nghe là không lầm phải không?

Tóm lại…Chương 23 sẽ rõ

Loading...

Xem tiếp: Chương 23

Loading...