41 "Lôi. . . Lôi Vĩ Vĩ. . "Thấy Lôi Vĩ Vĩ thở hồng hộc, hai tay chống lên đầu gối, tôi vội chạy ra chỗ hắn, cúi xuống hỏi han. "Cậu. . . . cậu có sao không?"
"Tôi mới là người hỏi cô câu đó đấy.
42 Nhìn năm đôi mắt chờ đợi, đang chĩa thẳng vào hộp cơm tôi, tôi không dám không mở. Thế là tôi đành chịu thua, mở hộp cơm của mình ra.
Cơm và một ít đậu phụ thối.
43 Trong cơn mơ hồ, tôi thấy mình là một nữ thủy thủ vô cùng mạnh mẽ, cầm chiếc ống nhòm đứng ở mui thuyền, mỉm cười tự tin nhìn ra phía xa. Tôi bất ngờ nhìn thấy một hòn đảo, định vui mừng quay lại báo với thuyền trưởng.
44 Rầm rầm rầm!
Tiếng đập cửa vang lên mỗi lúc một mạnh hơn. Tôi đang trong cơn vô vọng, thì đột nhiên ánh mắt hứng lên sự hi vọng. Tôi đang định hét lên kêu cứu, nhưng mà Hoa Băng ngay lập tức bịt miệng tôi lại, làm tôi ư ử ư ử như con cún, không nói được câu nào.
45 Ôi đừng đùa chứ! Tên Lôi Vĩ Vĩ đó mà đi thích mình ư? Không thể nào! Diệp Trúc Y, cấm mày ăn dưa bở, kẻo có ngày rước họa vào thân. Tôi tự tay đập đập vào hai má mình.
46 Đúng là dì Khuê nói đúng thật. Tôi nên nghe lời dì từ lúc đầu thì phải.
Đồng xu tuy có hai mặt nhưng chỉ có một mệnh giá, con người chỉ có một mặt nhưng sao lại hai lòng.
47 Ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua tấm rèm màu trắng, rọi thẳng vào mặt tôi. Tiếng chim bên ngoài hót líu lo chào đón ngày mới. Tôi từ từ ngồi dậy, đeo kính vào.
48 Chắc là ít nhất tôi cũng bị 'liệt mũi' trong ngày hôm nay.
Có vẻ như tiếng động ngã của tôi làm cho cả hai tên đang định xông vào choảng nhau kia nhận ra.
49 Sáng hôm sau, ngay từ lúc mới ngồi dậy, tôi đã hắt xì hơi đúng năm cái liên tiếp.
Không hiểu hôm nay sẽ có chuyện gì xảy ra với tôi đây. Bầu trời nhìn qua tấm rèm trông xám xịt thế kia cơ mà.
50 "Á! Trúc Y, cái. . . cái gì đây?"Tiếng la hét của dì Khuê vang lên thất thanh làm tôi ở trong phòng tắm chỉ kịp cuốn khăn rồi lao ra, mang theo quần áo chưa kịp mặc.