21 "Đại. . . đại ca. . . "Tôi thở không ra hơi. Khi nhìn thấy Lôi Vĩ Vĩ đang đút hai tay túi quần, vừa đi vừa đá chân, tôi vui mừng đến suýt quên cả thở.
22 Xập xình xập xình!
Vừa mới vào bên trong, tiếng nhạc quẩy độ mạnh đã đến tai tôi. Tôi thì lại không quen nghe mấy thế loại nhạc như thế này lắm, nên.
23 Tôi chạy như bị ma đuổi, mặc kệ cái chân đau, đến thẳng nhà vệ sinh.
Tôi chỉ thấy bẩn, và đặc biệt tiếc đuôi guốc hàng hiệu này. Huhu, hôm nay tôi sẽ không bao giờ quên đâu.
24 Giờ tan học, lúc tôi đang định đuổi theo Hàn Băng Vũ để trả đồ thì bị tên Lôi Vĩ Vĩ đó kéo một mạch ra đằng sau trường, đúng cái nơi tôi bất đắc dĩ phải kí vào hợp đồng thối nát đó.
25 Trước mặt tôi, là bàn phấn, là gương, là quần áo, là đồ trang điểm, đủ các loại dụng cụ làm tóc, vân vân và vân vân. Trong phòng này có rất nhiều người phụ nữ qua lại.
26 Tôi quay lại, nhìn người vừa nói.
Hàn Băng Vũ? Là Hàn Băng Vũ sao?
"Mày là thằng nào?"Ông chú hất tay của cậu ấy ra. Đôi mắt nhíu lại, mặt nổi gân xanh.
27 "Ái da, chị già. . . "Lôi Vĩ Vĩ vừa ôm đầu vừa quay lại. "Chị. . . chị đánh tôi!"Giọng hắn to dần lên.
"Vắng mặt ở trường cái là y rằng em bày trò.
28 "Ừm. . . chị Diêu Ái Tâm. . . "Tôi rụt rè quay người lại.
Diêu Ái Tâm không nói gì, chỉ ngẩng đầu lên với ánh mắt đợi chờ câu nói của tôi.
"Em. .
29 Tôi hít hơi thật sâu, cố quên đi cục u trên đầu. "Thực ra thì. . . chị Ái Tâm mời Hàn Băng Vũ đi ăn tối. . . nhưng không phải hôm qua, mà là. . là. . .
30 Rốt cuộc tôi cũng theo Lôi Vĩ Vĩ vào trong xe. Đi mãi đi mãi, trên xe không ai nói chuyện với ai. Rồi bất ngờ, chiếc xe dừng lại trước trung tâm thương mại Mỹ Hòa.
31 Tôi bị Hoa Ấn và Hoa Băng kéo đến trước một cái bàn ăn được trải khăn trắng lộng lẫy ngay gần hồ bơi. Cuối cùng hai nhỏ cũng dừng lại, tôi ngơ ngác nhìn hai nhỏ, rồi lại nhìn vào cái bàn ăn.
32 Hoa Ấn vừa bỏ đi cũng là lúc tôi lấy lại được tinh thần. Nhìn Hàn Băng Vũ và Diêu Ái Tâm giúp đỡ mình như vậy, tôi thật sự thấy rất ngại, đặc biệt là đối với Hàn Băng Vũ.
33 Trong lúc tôi còn đang 'ảo tưởng sức mạnh' về vụ biến hóa gì gì đó, hay là suy nghĩ vẩn vơ, tôi nghe thấy tiếng 'hổ gầm' của Lôi Vĩ Vĩ, kêu mọi người tránh đường cho hắn đi.
34 "Hai người định làm loạn à?"Một giọng nói trong trẻo nhưng lại lạnh vô cùng vang lên. Lôi Vĩ Vĩ và Hàn Băng Vũ, hai người đều đang chờ đợi câu nói của chiếc lá vàng đang kiệt sức là tôi đây, thì đều quay về phía giọng nói.
35 Cuối cùng sau 'mười năm' chần chừ, tôi cũng đã lên tới phòng hiệu trưởng.
Cộc cộc cộc! Tôi cẩn thận gõ cửa.
"Mời vào!"Giọng thầy hiệu trưởng vọng ra từ bên trong.
36 Tôi thất thểu đi ra khỏi phòng hiệu trưởng, khẽ đóng cửa lại. Tôi thở dài vì thất vọng, mặt mày như đưa đám. Vậy là hết, cuộc sống của tôi ở trường Lam Nguyệt sẽ chấm dứt vào cuối tuần này.
37 Hàn Băng Vũ? Sao cậu ấy lại ở đây? Bộ cậu ấy chưa về sao?
Nhìn cậu ấy đang ngồi tỉ mỉ chỉnh dây đàn, mắt tôi lại long lanh, những ý nghĩ về cậu ấy hôm nay như bị xua tan thành mây khói.
38 Cũng là lúc tôi nên về thật. Thôi kệ, đi bộ về, vác thêm cây đàn guitar to tướng, tôi thể nào cũng giảm được mấy cân. Dì Khuê dạo này cũng bảo tôi trông béo lên rất nhiều, chả hiểu tôi có ăn nhiều không mà tháng này tăng tới ba cân.
39 Cuối cùng, tôi cũng về tới nhà an toàn, thoát khỏi sự áp bức của tên Lôi Vĩ Vĩ bạo lực đó. May mà tôi bịa ra rằng thằng bố tôi nó bị tai nạn, như lần tôi nói với Đình Đình, nên mới vượt qua cửa ải vừa rồi.
40 Bỗng vài tiếng la hét, vài người ngã xuất hiện ở chỗ không xa.
"Tránh đường cho đại ca Lôi Vĩ Vĩ nào. Đại ca đi qua, đại ca đi qua!"Đó là tiếng nói của Trần Hạo Nam, đàn em trung thành của Lôi Vĩ Vĩ.