Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Mạch Thượng Hoa Khai Vì Quân Cố Chương 50

Chương trước: Chương 49



50. Tiệc rượu × gặp lại

Sáng sớm hôm sau Dĩ Mạch đăng nhập trò chơi, ai ngờ Cố Quân Thanh vẫn bảo trì trạng thái gác máy, gửi tin nhắn lại nói giữa trưa mới có thời gian. Vì thế Mạch Thượng Sắc Vi độc thủ không khuê (1), không chịu nổi tịch mịch, vượt tường . Đối tượng chính là Thu Hương ngày hôm qua bị Đường Bá Hổ chọn trúng (2)—— Lười Dương Dương.

(1: độc thủ không khuê: một mình một phòng trong ngày tân hôn, được coi là đại sỉ nhục đối với nữ nhân thời xưa)

(2: Đường Bá Hổ (1470 – 1524) tên thật là Đường Dần, tự Bá Hổ. Ông vốn người ở huyện Ngô, Tô Châu (Giang Tô) nổi tiếng tài hoa và tính cách phong lưu, ngạo nghễ, là người đứng đầu nhóm Giang Nam Tứ Đại Tài Tử thời Minh, đặc biệt nổi trội về tranh sơn thuỷ.Đạo diễn Châu Tinh Trì từng lấy ông làm hình tượng chính xây dựng bộ phim “Đường Bá Hổ điểm Thu Hương”. “điểm” nghĩa là “chọn trúng”, “để ý”.)

Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa chém quái, cũng là thích ý.

Mạch Thượng Sắc Vi: “Dương Dương, sao ngươi không đi làm nhiệm vụ?”

Lười Dương Dương: “Đế Tu nói lát nữa sẽ lên bảo ta, đến bây giờ cũng không thấy nhúc nhích. Nhiệm vụ này đặt ra cũng quá quỷ dị , tư cách thử luyện cũng đòi 999 vật phẩm nhiệm vụ, về sau không biết sẽ còn BT thành cái loại gì nữa.”

Mạch Thượng Sắc Vi: “Nghe mấy người trong bang đã đi làm nhiệm vụ này nói lại, có thể đi vào bản sao trở lại thế giới Càn Khôn ngàn năm trước, nhìn lại kí ức ba nhân vật chính.”

Lười Dương Dương: “Đúng vậy, nghe nói bản sao hình ảnh đẹp đến rối tinh rối mù. Đáng tiếc chưa có người nào làm xong.”

Mạch Thượng Sắc Vi: “Ta lo cấp bậc thấp sẽ làm vướng chân hắn.”

Lười Dương Dương: “Nếu đụng quái cao cấp, ta cũng không giúp được việc, nói lại, vị đại thần kia có lẽ cũng không cần tiểu Thiên Kỳ như ta thêm máu cho, nghe nói đan dược của hắn đều là loại lớn nhất .” Cô đánh ra cái icon bất đắc dĩ buông tay, hỏi tiếp, “Nhưng mà, có một chuyện, lúc ngươi kết hôn ta đã muốn hỏi, nhưng tới tận hôm nay vẫn chưa nói ra miệng được.”

Mạch Thượng Sắc Vi: “Sao? Cái gì?”

Lười Dương Dương: “Nếu… ừm, ta nói là ‘nếu’… ngươi gặp Đế Tu trước, kết quả có giống bây giờ hay không?”

Dĩ Mạch ngẩn ra. Về vấn đề này, tựa hồ, cô chưa bao giờ nghĩ tới.

Cuộc sống giống như một dãy quân bài đôminô, từ khi bắt đầu đẩy ngã khối thứ nhất, những khối tiếp theo sẽ từng khối, từng khối một ngã xuống, tất cả đều đổ về đến điểm cuối cùng, không có tạm dừng. Mà Dương Dương lại đứng một bên nhìn cô, rõ ràng là nhất định muốn có một đáp án.

—— Thực xin lỗi, ta gặp hắn trước.

Lúc ấy cô trả lời hắn như vậy. Khi hắn vì cô mà đến, khuynh thành tướng hậu.

Nếu.

Chữ này giống như sóng thần mãnh liệt đánh vào đá, phủ định tất cả mọi chuyện.

Tới khi thủy triều rút hết, trở lại như trước, Càn Khôn trong đáy mắt ta, sẽ biến thành thế nào nữa?

“Sẽ không.” Cô đáp chắc chắc, “Bởi vì ta cùng Thanh Quân, đã gặp mặt trong hiện thực. Cho nên, đối với ta mà nói, hắn chỉ là hình ảnh hư ảo trong trò chơi.”

Lười Dương Dương: “Nếu… ngươi gặp Đế Tu trong hiện thực trước thì sao?”

Mạch Thượng Sắc Vi: “… Dương Dương, không có nhiều ‘nếu’ như vậy.”

Lười Dương Dương: “Ta rất ngạc nhiên nha, mộng ảo JQ như vậy ~ “

Mạch Thượng Sắc Vi: “…”

Đang lúc hai người rối rắm như vậy, chung quanh bỗng nhiên có vài người vây lại.

Tập trung nhìn vào, là mấy nữ nhân vật chưa bao giờ có giao tình gì, trong đó có ba người là hồng danh. Mấy người bọn họ vây quanh hai cô, mắt thấy lai giả bất thiện. (Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai: Người tốt thì không đến, người đến thì chẳng tốt lành gì.)

Dĩ Mạch vắt hết óc nhớ lại chuyện mấy ngày qua, nghĩ tới nghĩ lui không biết mình có chỗ nào đắc tội với người ta. Không khỏi nhìn ra xa thở dài : Đây là trúng tà gì, luôn có người không vừa mắt với mình…

Chỉ tiếc lần này An đồng học khổng tước một phen, người ta tới đây cũng không phải vì không vừa mắt với cô. (khổng tước : ý chỉ sự cao ngạo)

Đối tượng của các nàng kia là người bên cạnh cô, Lười Dương Dương.

Giận Con Thỏ: “Lười Dương Dương, ta nói rồi, gặp một lần giết một lần, ngươi còn dám không kiêng nể gì chạy loạn sao?”

Thu Thủy: “Chạy đến tức là muốn chết.”

Yêu Như Không Khí: “Cô nãi nãi đã lâu không luân bạch người , hôm nay ngươi thật có phúc.”

Mấy cô gái này ngươi một câu ta một câu diễu võ dương oai . Làm cho Lười Dương Dương sau khi hiểu được lý do các nàng tới đây thực kinh ngạc, vừa thở dài nói hóa ra lực ảnh hưởng của mình lớn đến vậy , vừa vô cùng thống hận đầu lĩnh đồ tể đã khiến mình bị hãm sâu vào như vậy. Mà Dĩ Mạch vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi cũng đã phản ứng lại, mấy cô gái này tuy không đến gây phiền toái với cô , nhưng đối tượng công kích của bọn họ lại tỷ muội tốt nhất của cô ở Càn Khôn—— Lười Dương Dương.

Trong tình huống này mà coi như không liên quan tới mình thì đúng là vi phạm nguyên tắc xử sự của cô.

Bởi vì bọn họ đông người, lại thấy Dĩ Mạch cùng Lười Dương Dương đứng ở gần, cho nên mấy cô gái kia tạm thời còn ở giai đoạn chửi rủa, chưa có ai động thủ trước.

Đây là điển hình chuyện xưa ba vị hòa thượng. Đông người, khó tránh khỏi không hiểu ý nhau. Đều muốn giành được thống khoái, nhưng chẳng ai muốn gặm phải con cua. Dù sao, tính tình của Đế Tu cũng phải làm cho người ta cân nhắc. Vạn nhất hắn không tán thưởng hành vi công kích lẫn nhau của mấy người ái mộ, phun một câu ra lệnh “Diệt bang phái của nữ nhân kia” linh tinh, thì không phải chỉ có mình mình gánh lấy tai ương. Huống hồ, bên cạnh Lười Dương Dương chết tiệt kia còn có nữ nhân của Thanh Quân. Ngộ thương một cái, cũng có thể lớn chuyện.

Lười Dương Dương cũng không phải quả hồng mềm, thấy mọi người mắng mãnh liệt, đáp một câu: “A, sao vậy, nhóm hâm mộ chó điên? Chuyện đó phải trách các ngươi vận khí không tốt, đứng ngốc ba giờ còn để ta chiếm tiện nghi mất.”

Một viên đá dậy lên ngàn tầng sóng. Các cô nương phẫn nộ rồi.

Thu Thủy: “Mạch Thượng Sắc Vi ngươi đứng xa ra, ở đây không có chuyện của ngươi.”

Xích Quả Quả: “Lười Dương Dương, ngươi còn không biết xấu hổ giả bộ . Muốn chết.”

Điền Điền Lá Sen: “Giết.”

Quần chúng phẫn nộ. Hai người bỏ chạy.

Mạch Thượng Sắc Vi có thể ẩn thân, so với cô Lười Dương Dương thê thảm hơn rất nhiều. Cô vừa chạy vừa không ngừng nuốt bổ huyết đan dược. Nếu không phải vừa rồi cô mở phòng hộ Quang Thuẫn của Thiên Kỳ tiêu hao cùng phản đòn sát thương không ít, chắc chắn không chịu nổi giá trị công kích của đám nữ nhân vừa rồi. Dĩ Mạch chạy rất là hoài niệm, khi đó đại đào vong cũng là như vậy, phía sau là một đám sát thủ theo đuôi mà đến.

Vài ba ngày lại gặp chuyện như vậy, tập mãi cũng thành thói quen.

Ôi chao, này thật đúng là rất có cảm giác vui vẻ nha.

Nhưng mà Lười Dương Dương hiển nhiên chưa thích ứng với loại cuộc sống chạy trốn thế này, chạy rất gian nan.

Cứ như vậy mãi cũng không phải biện pháp, Dĩ Mạch nghĩ nghĩ, mật ngữ nói : “Trước logout đi.”

[ mật ngữ ] Lười Dương Dương: Bọn họ sẽ đợi.

[ mật ngữ ] Mạch Thượng Sắc Vi: Ngươi cứ out trước đi, ta tìm người đến hỗ trợ. Lát nữa gọi ngươi trên QQ.

[ mật ngữ ] Lười Dương Dương: Được.

Nói xong, lưu lại một dãy số QQ liền nháy mắt biến mất.

Mấy cô gái kia mất đi mục tiêu, vây quanh tại chỗ, tuyên bố “Có bản lĩnh ngươi đừng online xem”, ôm cây đợi thỏ.

Dĩ Mạch cảm thấy mặc dù gọi nhóm cầm thú tới cũng chỉ tạm thời giải cứu Dương Dương khỏi vòng vây, không thể giải quyết tận gốc vấn đề. Tục ngữ nói muốn gỡ nút phải tìm người thắt, cô nghĩ nghĩ, liền mật ngữ cho Đế Tu.

[ mật ngữ ] Mạch Thượng Sắc Vi: Ách… Cái kia… ngươi có ở đây chứ?

Thật cẩn thận thử xem.

[ mật ngữ ] Đế Tu: Ừ.

Cách thật lâu đối phương phát đến một chữ “Ừ”.

[ mật ngữ ] Mạch Thượng Sắc Vi: Lười Dương Dương bị bị người ta đuổi giết , nguyên nhân có lẽ là do ngươi.

[ mật ngữ ] Đế Tu: Cho nên?

Dĩ Mạch hận chết kiểu nói chuyện đem quyền nói giao cho người khác. Bất đắc dĩ, cô đành phải tiếp tục.

[ mật ngữ ] Mạch Thượng Sắc Vi: Ngươi không tính tới cứu nàng sao?

[ mật ngữ ] Đế Tu: Ngươi bình thường đều quan tâm tới người khác như vậy sao?

[ mật ngữ ] Mạch Thượng Sắc Vi: Sao cơ?

[ mật ngữ ] Đế Tu: Quan tâm tới người không quen biết, sau đó, thương tổn người muốn tới gần ngươi.

[ mật ngữ ] Mạch Thượng Sắc Vi: Dương Dương không phải là người không quen biết.

Trầm mặc một lát.

[ mật ngữ ] Mạch Thượng Sắc Vi: Ngươi không đến là vì ta sao? Ngươi lần trước đã nói, không muốn nhìn thấy ta.

Như trước không có trả lời.

Ngay lúc Dĩ Mạch định bỏ qua hắn, cầu cứu nhóm cầm thú, bỗng nhiên nhìn thấy hắn đáp lại.

[ mật ngữ ] Đế Tu: Các ngươi ở đâu?

Khi Thao Thiết màu đen nuốt vân phun vụ xuất hiện trong tầm mắt của cô, cô cảm thấy một chút an tâm.

Hắn ra mặt, nhất định sẽ giải quyết được vấn đề đi.

Tuy rằng, phương thức có lẽ hơi kịch liệt chút…

Dĩ Mạch nhìn trên màn hình chỉ trong khoảnh khắc xuất hiện một đống bảy tám thi thể, thở dài một hơi.

Gọi hắn đến, rốt cuộc là đúng hay sai đây?

[ thế giới ] Đế Tu: Chỉ nói một lần, đừng động tới Lười Dương Dương. Nếu không, tự gánh lấy hậu quả.

Bỏ lại một câu như vậy, một đạo hồi thành phù, hắn biến mất trong tầm mắt hai người.

Dương Dương vừa online, nghệt mặt nhìn tất cả mọi chuyện này: “Làm sao bây giờ, giấc mộng tìm mười bảy, mười tám nam nhân trong trò chơi của ta đã tan biến …”

Giữa trưa, Thanh Quân login. Hai người đi trả nhiệm vụ “Tư cách thử luyện”, bị Kính Vũ chỉ đến Thần Thành tìm kiếm Thần Quân Hạo Phong, chỉ có lấy được chìa khóa thần trong tay hắn mới có thể mở được thông đạo đi vào “Luân Hồi Chi Kính” .

Dĩ Mạch hiện tại biết vì sao rất nhiều người bỏ qua nhiệm vụ này .

Hạo Phong ra nhiệm vụ là, đi tìm ba vật. Phân biệt là kim chúc cấp tám “Tranh Thiết”, độc dược cấp tám “Bất Thuyết” cùng với tài liệu cấp tám “Tố Cẩm”, mỗi loại mười cái.

Mấy thứ này vốn rất khó tìm, chế tác phức tạp. Giá thị trường rất cao còn chưa tính, vừa có đã bị tranh mua không còn gì, căn bản mua không được.

Thanh Quân cướp sạch kho hàng của Hồ Ly, số lượng đồ trong kho còn chưa đủ, liền dùng tiền của Hồ Ly mua với giá cao, Hồ Ly quân đau lòng tru lên “Tiểu Thanh Thanh, ngươi là bại gia tử, cướp hết tiền vốn tán gái, cưới lão bà của ta rồi ~ “

Mạch Thượng Sắc Vi: “Ách, hình như hôm nay không thấy tiểu A đâu.”

Thanh Quân: “Nó đi thông báo. Tiệc rượu tối nay có lẽ anh sẽ tới muộn một chút, em cứ đi theo Alex là được.”

Mạch Thượng Sắc Vi: “… Em đang định từ chối.”

Thanh Quân: “Anh sẽ cố gắng về sớm.”

Mạch Thượng Sắc Vi: “… Ừm.”

Trong óc có một chút tò mò. Tiệc rượu của giới nghệ sĩ, sẽ như thế nào?

Đàn ông mặc âu phục, phụ nữ mặc váy, nho nhã lễ độ mỉm cười nói chuyện, lần lượt thay đổi chúc rượu nhau.

Đây là một buổi tiệc cỡ vừa, do một nhà tài phiệt nổi tiếng tổ chức, địa điểm tại biệt thự xa hoa của ông ta, yêu cầu khách mời phải mang theo bạn khác phái cùng tới.

Rất nhiều gương mặt Dĩ Mạch thấy quen thuộc , có thể thấy trên tivi.

MC nổi tiếng, nam, nữ diễn viên ngôi sao, ca sĩ đang được hâm mộ.

Trong tình huống này, làm cho Dĩ Mạch có chút quẫn bách.

Cảm giác quẫn bách không phải bởi vì đang ở một hoàn cảnh xa lạ, mà còn bởi bộ váy màu tím mà theo cách nói của cô là hoàn toàn lộ liễu, tuy rằng chỉ là hơi hở ngực một chút mà thôi. Còn mang một đôi giày cao gót màu tím bạc vừa cao vừa nhỏ, váy cùng giày là buổi chiều Tô Hi đặc biệt đưa tới. Kích cỡ thích hợp, màu tím làm nổi bật nước da trắng nõn của Dĩ Mạch, thiết kế cổ điển lại không mất vẻ hoa mỹ, khiến Lý Thiến hâm mộ muốn chết, tru lên nói muốn mang cho tổ trang phục của đội kịch làm mẫu, sửa lại ngực A để mình mặc.

Nhân sinh hai mươi năm của Dĩ Mạch, kinh nghiệm xã giao có thể đếm được trên đầu ngón tay, chính thức cũng chỉ có một lần hội sinh viên đại học C tổ chức tiệc hữu nghị. Khi đó cô mặc một chiếc váy màu xanh lam, đi theo phía sau Tống Úc Bạch, giống như người hầu nhỏ. Mà những nam sinh muốn biểu lộ tình cảm với cô cũng bị Tống Úc Bạch chặn lại, rất có tư thế sở hữu.

Khi đó. Ôi chao…

Cô thở dài, liếc mắt nhìn Alex bên cạnh đang cầm ly thủy tinh chân cao trong tay, áo sơmi màu lam sậm, âu phục màu trắng, nhu thuận có lễ mỉm cười chào hỏi mấy người phụ nữ , cảm thán: thằng nhóc này… Hiện tại đã yêu nghiệt như vậy, lớn lên sẽ còn ra sao a?

“Chị không vui? Bởi vì Cố lão hổ chưa tới sao?” Alex liếc cặp mắt lam nhìn cô hỏi.

“Chị rất cao hứng a, lần đầu tiên đến những nơi thế này, có chút khuẩn trương thôi.” Cô cười, “Mọi người gọi anh ấy là Cố lão hổ sao…”

“Ai bảo anh ta ở công ty cả ngày làm một bộ mặt than, cứ như ai thiếu anh ta mấy trăm vạn vậy, hơn nữa yêu cầu hà khắc lại hay tính kế. Mọi người sau lưng đều gọi anh ta là Cố lão hổ.” Tiểu A buông tay.”Nhưng mà anh ta còn rất nhiều biệt hiệu a, như là Sát thủ Cố, ừm, bọn họ còn gọi anh ta là Sát thủ thiếu phụ, còn có, Băng sơn Cố, linh tinh .”

“… Không sợ chị nói cho anh ấy sao?” Thì ra người này lúc làm việc lại như vậy. Dĩ Mạch bỗng nhiên cảm thấy sự hiểu biết của mình về hắn, chỉ như một góc tảng băng, là một bộ phận rất nhỏ.

Có một chút uể oải.

Hắn thích cái gì, ghét cái gì, hoàn toàn không biết. Ngược lại hắn tựa hồ hiểu rõ tất cả sở thích của cô.

Hắn luôn mỉm cười nhân nhượng, khiến mình vui vẻ.

Có phải nên phỏng vấn hắn một chút, sau đó ghi lại vào vở hay không. Cô phấn chấn .

“Chị sẽ không nói cho anh ta đi…” Cậu bé trừng lớn mắt, màu tóc vàng phát ra rất là chói mắt.

Cô vỗ vỗ vai hắn.”Ồ, có tính phí.”

“Tốt, em cho chị thân một chút là được.” Hắn cười, lộ ra răng nanh nhỏ.

“À, số di động của Cố lão hổ là…”

“A! ! ! Đây là xảo trá trắng trợn a! Quả nhiên, ở cạnh Cố lão hổ, chị cũng gần mực thì đen.”

“Phúc hắc là một loại mỹ đức nha ~ vũ trụ vô địch siêu cấp mỹ nam tiên sinh.” Cô thản nhiên tự đắc, ánh mắt liếc qua phía cửa sổ. Ngừng lại.

Cô không khỏi dụi dụi mắt.

Đúng thật, không nhìn lầm.

Người đàn ông đang đứng bên cửa sỏ trò chuyện chính là người cô vừa nghĩ tới, Tống Úc Bạch. Lý Yên Như đứng bên cạnh hắn, cười tươi như hoa.

“Thế giới thực nhỏ nha.” Cô cúi đầu nói thầm một câu.

“Đúng vậy.” Phía sau có người đồng ý.

“Tiểu A, cậu giả bộ thâm trầm nỗi gì, đây là đặc quyền của chị…” Cô vừa quay đầu lại, giật mình.

Đứng ở phía sau cô, không phải Alex.

Dáng người hơi gầy, so với cô cao hơn rất nhiều. u phục màu nâu nhạt mở rộng, nút áo trên ngực cùng cổ tay phản xạ ánh bạc. Trên áo sơmi màu lam sậm dùng chỉ bạc thêu những hoa văn uốn lượn. Tóc mái hơi dài, che khuất mi. Gương mặt anh tuấn giống như điêu khắc. Cặp mắt màu hổ phách khiến người ta say mê.

“Thế giới này thực nhỏ.” Hắn lặp lại.

“Tô… tiên sinh.”

 

Loading...

Xem tiếp: Chương 51

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Cậu Chủ Bị Bắt Cóc

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 18


Tôi... Bị Idol Cưỡng Hôn!

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 19



Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng

Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình

Số chương: 83


Còn chút gì để nhớ

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 16