61 Cuối cùng Sumitobi vẫn không đánh lại được cơn buồn ngủ nặng nề, Yukimura thu dọn xong, tắm rồi đi ngang qua phòng Nami, nghĩ Sumitobi giờ đang ở bên trong nghỉ ngơi, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp…Khóe miệng bất giác nhấc lên một độ cong ôn hòa, Yukimura đứng trước cửa phòng Sumitobi chốc lát, đến khi tóc không còn nhỏ nước nữa, Yukimura mới bước về phòng mình…Nếu ông trời ban cho anh và Sumitobi cơ hội sống riêng với nhau, vậy thì anh nhất định sẽ không bỏ lỡ, bắt đầu từ ngày mai, Yukimura muốn cho Sumitobi hiểu biết anh hơn, cũng muốn cho mình hiểu biết Sumitobi hơn.
62 Sumitobi chuẩn bị một chút, vốn định mang giỏ mà mẹ Yukimura hay mang đựng đồ ăn, nhưng cứ cảm thấy là lạ nên cuối cùng vẫn không mang, thay giầy, đợi Yukimura khóa kỹ cửa, hai người tự nhiên nắm tay nhau, cùng đi siêu thị.
63 Tại tớ chưa biểu hiện rõ ràng sao? Vì sao Sumitobi không hề nhìn ra rằng tớ muốn làm ‘người trong lòng’ của cậu?Sumitobi một mình đứng ở phòng bếp, cầm dao thái hành tây, trong đầu đều là bức tranh vừa nhìn thấy trong phòng Yukimura, còn cả lời Yukimura nói.
64 Sau khi tập huấn trở về, câu lạc bộ Tennis Rikkaidai có một tuần nghỉ ngơi, không phải luyện tập, nhưng đột nhiên nhàn nhã, mọi người lại cùng nhất trí rằng, thì phải là.
65 Cơm chiều qua đi, nhóm Rikkaidai đỡ nhau đi ra cửa nhà Yukimura, Yukimura mỉm cười đưa mọi người tới cửa, còn cười nói "Hoan nghênh lại đến thăm nhà nhé!", làm mọi người khựng lại một chút, sau đó không khỏi bật người chạy mất, hôm nay xem như bọn họ không hay ho.
66 "Nanako. . . bị bệnh tim bẩm sinh. . . " Yukimura nghe Sumitobi nói vậy, liền nghĩ kĩ xem "Nanako" là ai, một hồi lâu mới nhớ ra đó là cô gái đã giúp Sumitobi khi cô bị lạc hồi bọn họ đi huấn luyện ở biệt thự Atobe, anh nhớ cô gái ấy tên là Fujisaki Nanako, là em họ của Irie Kanata, không nghĩ tới tuổi trẻ mà lại bị bệnh ấy.
67 Hai ngày sau, ngày nào Sumitobi cũng cùng Yukimura đi bệnh viện thăm Nanako, thực hiện lời hứa của mình, Nanako cũng dần lạc quan lên không ít, làm Irie Kanata rất vui mừng, từ khi Nanako quyết định nhận giải phẫu, các bác sĩ đã lựa chọn thời gian giải phẫu tốt nhất cho Nanako, trong những ngày đang chờ đợi, Nanako có Sumitobi làm bạn, Irie cảm thấy yên tâm rất nhiều.
68 Echizen Ryoma mới từ nước Mỹ trở về, sau khi nghỉ ngơi một ngày, do không muốn ở nhà bị ông bố áp bức làm việc nhà, Ryoma đã xách vợt Tennis chuẩn bị vào trường Seigaku để thăm các tiền bối từng cùng nhau thắng giải cả nước, đi vào Seigaku lại phát hiện câu lạc bộ Tennis dù đang là kì nghỉ nhưng cũng không lơi lỏng luyện tập, cho nên Seigaku hiện tại không có một bóng người.
69 Yukimura nhận được tin nhắn của Marui, nói là Sumitobi đã về nhà, anh liền vội vàng quay đầu đi về phía nhà Sumitobi, vừa đến cửa nhà, liếc mắt một cái đã nhìn thấy mái tóc hồng nổi bật của Marui.
70 Bọn họ đến từ thế giới khác nhau, vốn không nên gặp nhau, cứ như vậy là được rồi, không thể mong đợi xa vời nhiều, bởi vì được càng nhiều thì sẽ càng tham luyến.
71 Yukimura tắm rửa xong trở lại phòng, vốn định nghỉ ngơi sớm, lại nằm ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, bỗng nhận được điện thoại của Irie Kanata, nói là thời gian Nanako giải phẫu là ngày mai.
72 (*Trong câu Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão, tức là "Dù chết sống hay chia xa, xin cùng người thề nguyện, nắm tay cả đời, bên nhau đến già") Thời gian chậm rãi trôi qua, 10 phút, nửa giờ, một giờ, một giờ rưỡi.
73 Trong nháy mắt, mấy tháng trôi qua, rất nhanh là nghênh đón lễ Giáng Sinh, đường phố náo nhiệt phi phàm, buổi tối trước lễ Giáng Sinh năm nay, trời nổi tuyết dày, sáng hôm sau dậy, khắp nơi đều bị bông tuyết trang điểm thành màu trắng, tuyết trong suốt đọng dưới ánh mặt trời phản xạ ra ánh sáng hoa lệ, sáng lạn, nhưng không chói mắt.
74 Nơi này là trường học phía nam Shonan, lớp thứ ba khóa năm thứ nhất đang trong giờ học, giáo viên môn ngữ văn đang ở trên bục giảng giải bài tập mà ngày hôm qua đã giao cho lớp làm, nữ sinh ngồi ở bên cửa sổ hơi uể oải nhìn ra ngoài cửa sổ, phòng học ở lầu một, cho nên có thể nhìn thấy bồn hoa ngoài cửa sổ, một đóa hoa không biết tên kiên cường sinh trưởng trong một góc của bồn hoa, sáng lạn nở rộ dưới ánh mặt trời, nữ sinh nhìn nhìn, khóe miệng bất tri bất giác nhấc lên nụ cười.
75 Lúc Sato Mika và Takagi Akina quen nhau ở mẫu giáo, hai nhà rất gần nhau, sau đó đều ôm ý nghĩ chọn mẫu giáo gần nhà, cho nên Takagi Akina và Sato Mika cùng trường, còn cùng lớp Hoa Hướng Dương.
76 Tịch Mộ Dung từng nói, tuổi xuân như một quyển sách đang vội vã sang trang. Có lẽ chính là vì như vậy, khi còn thanh xuân, Sumisaku mới quen biết anh một cách hoang đường như vậy.
77 Lại là một năm hoa anh đào rực rỡ, tiếng chuông giáo đường vang lên, khiến đôi chim bồ câu trên gác chuông kinh ngạc bay lên, một đôi nam nữ tay trong tay, dưới sự chúc phúc của hoa anh đào đầy trời, đi vào cung điện hôn nhân.