21 Điều chỉnh lại cảm xúc, Sumitobi và Yukimura lên sân thượng ngồi một lát, ăn cơm hộp. Yukimura và cô trò chuyện hào hứng, khi nói đến lễ hội Hải Nguyên, Sumitobi hơi đắc ý nói với Yukimura rằng cô đã nghĩ ra kế hoạch có thể cạnh tranh với câu lạc bộ Tennis, làm Yukimura hơi sửng sốt, có chút giật mình vì không nghĩ tới cô có thể nghĩ ra biện pháp trong thời gian ngắn như thế.
22 Buổi chiều tan học, Sumitobi không đến thư viện giết thời gian chờ Yukimura như mọi khi, bởi vì từ hôm nay trở đi cô sẽ tham gia hoạt động câu lạc bộ, mà mới ngày đầu tiên tham gia, Sumitobi đã phải đối mặt với cuộc họp tác chiến long trọng rồi.
23 Mang theo đầy ngập nghi hoặc, Sumitobi đi theo Yukimura, không bao lâu liền tới cửa phòng nghỉ, Yukimura đột nhiên nhớ tới trước kia, ở chính phòng nghỉ này, anh đã đẩy Sumitobi ra, không khỏi thầm khẩn trương, lo lắng nhìn về phía Sumitobi sau lưng mình.
24 “Câu lạc bộ Cung?!” Kirihara và Marui trăm miệng một lời kinh hô. “Theo ý nghĩa nào đó mà nói, đúng là thông…” trên gương mặt Yagyu hiếm có lộ ra một tia tán thưởng, nhưng rất nhanh, Yagyu lại đưa ra một vấn đề: “Như vậy, cho dù đi câu lạc bộ Cung, cậu lấy gì để tìm ra thủ phạm?”“Theo tư liệu biểu hiện, câu lạc bộ Cung tổng cộng có 52 nữ sinh.
25 Mọi chuyện tới nhanh đi cũng nhanh, Sumitobi còn chưa kịp đi tìm Yagyu, đã bị một chuyện thình lình xảy ra ngoài ý muốn đánh gãy. Giờ nghỉ tiết thứ ba, Sumitobi đang định đi hội Học Sinh hỏi về chuyện Sato Mika, vừa mới từ chỗ ngồi đứng lên, ngoài cửa liền vang lên tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó cửa lớp Sumitobi đã bị đẩy mạnh ra, mọi người đều nhìn về phía cửa, bạn vào thoạt nhìn rất vội, thở hổn hển mấy hơi, còn chưa bình thường lại đã vội vàng nói.
26 Yukimura hỏi y tá ở quầy tiếp tân phòng bệnh của Takagi Akina ở đâu, rồi hai người đi về phía phòng bệnh của cô. Đi vào phòng bệnh số 305 của Takagi Akina, hình như y tá vừa đổi thuốc cho cô xong rồi đi ra, không kịp đóng cửa, Takagi Akina nhìn thấy Sumitobi và Yukimura đến, lúc đầu kinh ngạc, ngay sau đó là kích động.
27 Một ngày trước lễ hội Hải Nguyên, cả trường không phải đi học, bắt đầu tổ chức lễ hội Hải Nguyên, một ngày bận rộn bắt đầu, Sumitobi vì bận việc ở câu lạc bộ Vũ Đạo, cho nên xin phép lớp trưởng rồi, lớp trưởng là người rất dễ nói chuyện, phải nói là thông tình đạt lý, tất cả những người là chủ lực trong hạng mục hoạt động câu lạc bộ lần này đều có thể xin phép, phần lớn chuyện trong lớp đều do các học sinh đã nhanh chóng xong việc ở câu lạc bộ làm.
28 Dọc theo đường đi, không biết vì sao Sumisaku lại cực kỳ hưng phấn, cô luôn miệng nói “Thì ra câu lạc bộ Tennis làm quán cà phê ngoài trời”, rất vui vẻ nhìn Marui và Kuwahara dẫn đường đằng trước.
29 Trải qua trò khôi hài vừa rồi, lúc này Yukimura và Sumitobi ít nhiều cũng bình tĩnh lại, mới bỗng nhiên phát hiện hình như hai người đã lâu không nói chuyện phiếm, có lẽ lâu không gặp nhau trong trường học giống như bây giờ.
30 Yukimura và Sumitobi mang theo đoàn người Shiraishi đi dạo lung tung trong trường học, nhưng không được bao lâu thì người Shitenhoji dần dần dùng các loại lý do biến mất, sau đó chẳng thấy quay lại, làm bọn họ phải đợi đã 10 phút rồi mà vẫn không thấy đâu.
31 Ban đêm, gió đêm mát mẻ cuốn đi sự nóng bức của mùa hè ban ngày, Kanagawa ban đêm mặc dù không bằng Tokyo phồn hoa, nhưng mỗi lần đêm xuống, đường phố Kanagawa dần không còn đám người bận rộn qua lại, mà ngay cả trong không khí hình như mang theo mùi hương của biển.
32 Sau khi màn biểu diễn của câu lạc bộ Vũ Đạo kết thúc, vũ hội lửa trại vẫn chưa chấm dứt hẳn, đám đông bị điệu nhảy của nhóm Sumitobi làm cho hứng thú rất nhiều với vũ đạo, nhiều người bắt đầu nhảy theo âm nhạc của vũ hội lửa trại, cũng có nhiều người vẫn còn đắm chìm trong màn biểu diễn vừa rồi, đứng cạnh lửa trại nghiên cứu một vài động tác nhảy của ‘Nobody’.
33 “Em… em nói cái gì?!” Yukimura không thể tin được nắm chặt bả vai Nami. “Không thể nào, trong Rikkaidai làm sao có thể có lưu manh?” Marui vừa thổi to kẹo cao su nhưng bị lời nói của Nami làm cho chấn động, trực tiếp nổ, dính vào mặt Marui, Marui vừa cạy kẹo cao su vừa khó tin, hỏi.
34 Thỏa mãn ngủ no nê, khi Sumitobi tỉnh lại ngày hôm sau thì đã có thể trực tiếp nhảy vọt qua bữa sáng, rửa mặt chải đầu chỉnh tề, Sumitobi đi xuống tầng, trong nhà chỉ có một mình Sumisaku đang xem phim thần tượng cô ấy thích, Watanabe Koji thì đã đi làm.
35 Cùng với tiếng bước chân đến gần, “Cạch” một tiếng, cửa mở, sau đó vẻ tươi cười của mẹ Yukimura cứng lại, bởi vì người mở cửa không phải Yukimura, mà là Nami.
36 Mắt thấy Yukimura kéo Sumitobi đi, Sumisaku ngẩn người, chị cô đi mất rồi, cô làm sao bây giờ? Còn mẹ Yukimura thì lại nhẹ nhàng thở ra. “Thật là, không kích thích thằng bé thì nó sẽ không biết đường mà hành động, đứa con trai này cũng có lúc khiến người ta phải quan tâm!” gương mặt mẹ Yukimura đầy biểu cảm ‘chỉ tiếc rèn sắt không thành thép’, làm Sumisaku không nhịn được rất muốn nói rằng có đứa con vĩ đại như vậy mà bác còn muốn thế nào nữa?!!Sumisaku và Nami nhìn nhau, cùng thở dài…Sumitobi bị Yukimura kéo ra cửa, chỉ có thể sững sờ đi theo phía sau Yukimura, Yukimura vẫn nắm tay cô không buông, thẳng đến khi đi được một đoạn đường, không nhìn thấy nhà Yukimura nữa, Yukimura mới buông tay Sumitobi ra.
37 “Hm? Cái cô gái không hoa lệ này, một mình nằm ở đây ngốc nghếch cười cái gì vậy?”Tiếng nói đột nhiên vang lên, làm miệng cười của Sumitobi lập tức cứng lại, Sumitobi vừa ôm suy nghĩ rằng không thể nào, nhất định là nghe nhầm, vừa chậm rãi nhấc tay khỏi hai mắt.
38 Hoàn toàn không biết sau lưng có người theo dõi, ba người tiếp tục đi dạo trong công viên giải trí, Sumitobi hưng phấn hết nhìn đông tới nhìn tây, giống như là Lưu mỗ mỗ vào khu vườn lộng lẫy vậy, lực chú ý hoàn toàn bị này chơi trò chơi phương tiện hấp dẫn đi.
39 Lúc đi ngang qua lâu đài u linh, Sumitobi là người thứ nhất dừng lại, nhìn nơi có phong cách quỷ dị, rất nhiều người chùn bước, Sumitobi lại đột nhiên có hứng thú.
40 “Sumitobi!!”Nghe thấy tiếng Yukimura, Sumitobi buông tay đang ôm đầu ra, sững sờ nhìn Yukimura chạy tới. Rốt cục tìm được hai người bị lạc, Yukimura nhẹ nhàng thở ra, nhưng sau khi đi đến gần thấy được Sumitobi đang khóc, lòng Yukimura lại căng thẳng, vội vàng ngồi xổm xuống, xem xét tình huống của Sumitobi.