81 Thu Địch Phỉ vốn đang cho rằng Vân Tố đang êm đẹp thì sao chết được thì Uông Chiên Thắng đột nhiên xuất hiện, rốt cuộc nàng mới hiểu Vân Tố đã sớm đoán được sẽ có một ngày như vậy cho nên hắn làm mọi việc hết thảy cũng vì nàng.
82 Thu Địch Phỉ cảm thấy đã không còn đường lui thì trước mắt đột nhiên mờ mịt, người bị một cổ lực đạo nâng lên, chạy như bay, đến khi hai chân chạm đất, tập trung nhìn kỹ thì cảm giác vui sướng làm nàng mừng đến mức hai chân đứng không vững.
83 Khi Thu Địch Phỉ cùng tổ hợp Ba Tám chạy tới chiến trường, hội ngộ cùng Mộ Thiên Sơn, nàng cứ nghĩ khi gặp lại người nàng vẫn luôn nhớ thương suốt một tháng qua sẽ có rất nhiều điều để nói nhưng mà khi hai người gặp nhau, bốn mắt nhìn nhau thì thiên ngôn vạn ngữ cũng hóa tháng hư không, chỉ có ánh mắt dây dưa, thâm tình triền miên.
84 Ngày hôm sau, khi mặt trời lên cao, Thu Địch Phỉ mới mệt mỏi tỉnh lại, thanh niên đói khát quả là đáng sợ, phu quân ăn nàng cả đêm, gần như tới cục xương cũng không chừa, bất quá một đêm này cũng rất thoải mái, rất mất hồn ah…Sáng sớm tỉnh giấc, việc đầu tiên cần làm nhất là gì? Không phải là chuyện ai cũng nghĩ là chuyện gì đó đâu…Mà Mộ phu nhân bỗng nhiên nghĩ tới hai bậc phụ huynh vô lương là nàng và Mộ Thiên Sơn vừa gặp nhau đã ở trên giường lăn qua lộn lại, quên luôn cả chính sự, tới giờ còn chưa đặt tên cho bảo bảo nha.
85 Đội hình cầu vồng lập tức lên tiếng “ ồ, còn thiếu có một khối, ngươi nói nghe đơn giản quá ha, cái khối đó nằm trong tay Uông lão đầu nha, ngươi đi tới đó mà lấy về đ, đúng là nói dễ hơn làm mà”Bách Quái ngượng ngùng…Thu Địch Phỉ thì ung dung “ cũng không cần phải vậy, thực ra Uông Uyên đã sớm chia khối ngọc bội kia làm hai, đưa cho ta một nửa, hắn giữ một nửa ah”Bách Quái vụt đứng dậy “ vậy còn chờ gì nữa, chúng ta đi đào mộ cha ngươi lên”=_=|||Thu Địch Phỉ nhịn không được quát to “ ngươi dám”Bách Quái vẫn cố cãi “ ta chẳng qua là do tình thế bắt buộc nha”Thu Địch Phỉ cười thành tiếng “ hừ, dùng đầu óc của ngươi cũng không thể nào tìm được mộ cha ta, chứ đừng nói là đào mộ”Bách Quái đương nhiên không phục, nhảy dựng lên cãi “ ngươi đừng nói thế, ta nhất định sẽ tìm thấy, ta nhất định sẽ đào mồ hắn lên”Thu Địch Phỉ bất đắc dĩ đến cực điểm thở dài nói “ người vì sao cứ đòi đi đào mộ chứ, khối ngọc bội kia không ở chỗ cha ta, ngươi có đào lên cũng vô dụng” sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, lại lấy từ trong người ra nửa khối ngọc bội, bình tĩnh đặt nó lên bàn “ cha ta là gia thần của Vân Tố, hắn có được thứ tốt cũng nhất định giao cho Vân Tố, ta lừa gạt mãi mới lấy được từ chỗ Vân Tố đó”Mọi người hận không thể quỳ gối dưới chân Thu Địch Phỉ kêu to ba tiếng: Bồ Tát sống.
86 Cho tới bây giờ, Bách Quái không thể tưởng tượng được mình lại thua thảm như vậy, tốt xấu gì hắn cũng từng luyện Thiên Khuyết công, tốt xấu gì thì tư chất của hắn cũng chỉ thua đại chất tử Mộ Thiên Sơn thôi, lại được độ công tới tầng thứ bảy ah.
87 Xuân đi thu đến, thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đó đã qua bảy mùa nóng lạnh, thiên hạ từng chia ba giờ đã thống nhất thành một mối thuộc về Mẫn quốc, tuy nhiên trải qua những năm chiến tranh lại thêm gần đây biên cảnh bị dân du mục quấy phá cho nên thay vì cảnh quốc thái ân an thì dân chúng biên đang khổ không thể tả.
88 Hai nhóm người này thật đúng lúc cùng đến chân núi Thiên Sơn một ngày, mọi người gặp nhau không khỏi đấu võ mồm một phen. Bách Quái vừa thấy Vong Trần liền cà khịa “ Khuynh Quốc, ngươi người ở Phật môn mà lòng lại gởi chốn hồng trần sao? nhìn con mắt của ngươi kìa, xuất gia đã nhiều năm mà vẫn còn ngời ngời hoa đào kìa”Vong Trần chắp tay trước ngực đáp trả “A Di Đà Phật, thiện tai, thiện tai.
89 Người xuống núi đón tiểu nam hài về nhà ăn cơm chính là sư đệ mất tích nhiều năm của Bách Quái, khinh công có một không hai Mật ThámBách Quái kích động xông lên ôm chầm lấy hắn, lớn tiếng nói “ sư đệ, mấy năm qua ngươi đã đi đâu?”Mật Thám nhịn không được hất Bách Quái ra nói “ lão già chết tiệt, nhiều năm không gặp không ngờ võ công của ngươi lại không còn thế nhưng lại không chết, vậy coi như là có tiến bộ ah.
90 Đội hình cầu vồng nhìn Bách Quái giả chết, khinh bỉ nói “ trên người lão già chết tiệt hẳn có rất nhiều thuốc bổ, chúng ta lấy ra cho hắn ăn đi, xem hắn còn dám giả chết nữa hay không”Trước đó Bách Quái từng trải qua thập tử nhất sinh, cho nên đội hình cầu vồng đã có kinh nghiệm, cho nên lúc này thấy Bách Quái hôn mê, hơi thở thoi thóp thì bọn họ cũng không có rối loạn.
91 Bách Quái sau khi ăn Thiên Sơn tuyết liên thì chưa đầy một khắc đã tỉnh lại, hai mắt sáng quắc hữu thần, hoàn toàn không giống một người vừa bị thương nặng còn bị đút ăn vô số độc dược.
92 Mát quốc đại bại. Thua một cách thê thảm, thua một cách nhục nhã. Dân du mục bưu hãn, gót sắt đi qua để lại khí thế phong trần vạn dặm cuối cùng lại bị một đoàn người bát nháo làm rối loạn thế tiến công, khiến cho rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
93 Ngày đó nàng vì độ công cho hắn mà lâm vào hôn mê bất tình, hắn mang nàng lên Thiên Sơn khổ sở tìm kiếm tuyết liên. Không biết có phải trời xanh rủ lòng thương cho đôi uyên ương số khổ hay không mà lại để cho hắn tìm được tuyết liên.
94 Trên đỉnh Thiên Sơn tình hình ngày càng quỷ dị, vốn chỉ là một ngọn núi hoang vắng, ban đầu xuất hiện một yêu nhân tóc bạc, chẳng biết hắn dùng chiêu thức gì mà làm cho khắp ngọn núi đều phủ kín tuyết liên.
95 Liên quan tới tiểu bằng hữu Mộ Ngưu Ngưu có ba giai thoạiGiai thoại một: về danh tự Mộ Ngưu NgưuMộ Ngưu Ngưu lúc nhỏ không biết cái gì gọi là danh tự, nghe mọi người gọi hắn là Mộ Ngưu Ngưu cho nên hắn cũng không để ý lắm.
96 Mộ Thiên Sơn biến mất. Thu Địch Phỉ biến mất. Ngay cả hài tử của hai người, nhủ danh Ngưu Ngưu cũng không thấy đâu. Bọn họ đi đâu, không ai biết. Rất nhiều năm sau đó, Mộ Thiên Sơn đã trở thành nhân vật truyền kỳ, làm người ta bàn tán không biết mỏi miệng.
97 Rất nhiều năm trước, Tấn Long vốn là một thiếu niên ôn hòa, bề ngoài sáng sủa, tâm tư lại tinh tế, tỉ mỉ. Lúc còn trẻ, hắn từng cùng hai hài tử của đại thần là Ấn Thương, Ấn Doanh xuất cung tầm sư học nghệ.
98 Khi hắn tỉnh dậy đã quên hết mọi chuyện. Không nhớ nổi vì sao mình bị hôn mê, không nhớ được sao mình lại rơi xuống núi, càng không biết mình tên họ là gì, chỉ thấy trước mắt là một đám hòa thượng và ni cô không tranh với đời.