41 Ngày hôm sau, xe ngựa chở Mộ Thiên Sơn và Thu Địch Phỉ đã vượt qua giới tuyến của Lăng quốc về tới biên thành Mẫn quốc là Hồng thành, làm cho hai huynh muội trở thành kiều bào về nước.
42 Thu Địch Phỉ không biết các cô nương khác cùng các nam nhân khác hôn nhau thế nào, còn nàng với đại ca hôn nhau xong thì có cảm giác choáng váng. Thì ra hai người khi hôn môi còn có thể há miệng.
43 Thu Địch Phỉ bên này vừa mới ồn ào la đói, đội hình cầu vồng cũng tích cực tham gia náo nhiệt, sáu cái miệng đồng thanh la to “ chúng ta cũng đói”Thu Địch Phỉ hỏi “ các ngươi có ai mang theo lương khô không?”Chư vị cầu vồng chỉnh tề lắc đầu trả lời “ vốn bọn ta mỗi người đều mang theo một túi màn thầu, nhưng về sau vì phải vào núi tím nhất điểm hồng nên toàn bộ màn thầu đều cho người ta hết rồi”Thu Địch Phỉ nhướng mày hỏi: ” đưa cho ai?” sao trong chốc lát đã cho đi nhiều màn thấu như vậy.
44 Thu Địch Phỉ nghe tiếng cửi thề cùng âm thanh đấm đá vang lên sau lưng thì hoàn hồn, bừng tỉnh khỏi nụ hôn triền miên, có chút dùng sức rời khỏi bờ môi của Mộ Thiên Sơn, cảm giác hai má mình nóng bừng, nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của Mộ Thiên Sơn thì cả người thẹn thùng không ngẩng đầu lên được, khẽ ưm một tiếng rồi cúi đầu thẹn thùng.
45 Khi hai người tiến vào Vĩnh Viễn thành, Mộ Thiên Sơn liền giục ngựa đi thẳng tới Thúy Phong lâu, trấn an cái bụng của tâm can muội tử bằng một bàn đầy sơn hào hải vị.
46 Mộ Thiên Sơn ánh mắt giống như lơ đãng rơi vào chỗ mỹ nhân áo trắng, mà mỹ nhân áo trắng sau khi bắt gặp ánh mắt của hắn thì trở nên ngẩn ngơ, tâm của Thu Địch Phỉ càng thêm xiết chặt, lặng lẽ nhìn Mộ Thiên Sơn, lòng cho chút sợ hãi lại lo lắng, bất an, bỗng nhiên Mộ Thiên Sơn quay lại nhìn nàng, bốn mắt đan xen nhau.
47 Mộ Thiên Sơn giúp Thu Địch Phỉ trừ độc xong thì ôm nàng vào lòng. Thu Địch Phỉ sắc mặt tái nhợt, trán đầy mồ hôi, khóe miệng còn lưu lại vết máu, cả người vừa trải qua cơn đau nhức kịch liệt không chịu nổi, ngay cả mở mắt cũng không đủ sức.
48 Mộ Thiên Sơn đau lòng Thu Địch Phỉ vừa mới độc phát, thân thể suy yếu nên không trêu chọc nàng nữa, đứng dậy mặc lại quần áo tử tế trước rồi đi ra ngoài rèm che, Thu Địch Phỉ vẻ mặt rầu rĩ cũng vội mặc quần áo vào.
49 Gặp lại Phong Vũ làm Thu Địch Phỉ nhớ tới Phong Nham, liền hỏi “ sao không thấy Phong Nham?”Mộ Thiên Sơn cũng rất có trách nhiệm trả lời “ không phải lúc trước đại ca đã sai Phong Nham đi truyền lời sao, thuận tiện sai hắn dọc đường tìm hiểu xem có chuyện gì quái lạ phát sinh hay không”Thu Địch Phỉ cảm thấy đại ca nhà nàng nói chuyện, hàm lượng trí tuệ ngày càng cao, có hai câu mà nàng suy nghĩ cẩn thận mất nửa ngày mới hiểu hết.
50 Thu Địch Phỉ thê lương ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng đau khổ vô hạ nghĩ: xem ra ông trời muốn thu ta rồi. Mộ Thiên Sơn nắm tay Thu Địch Phỉ, ôn nhu nói “ Thu nhi đừng lo lắng, đại ca nhất định sẽ tìm được Thiên Thủ Phật”Bách Quái ở bên cạnh mơ hồ hỏi “ hai người các ngươi nói tiếng lóng gì vậy, sao ta nghe mà không hiểu?”Thu Địch Phỉ nhìn lão đầu to lớn, râu ria đầy mặt đang hiếu kỳ mà quên cả chuyện theo đuổi nữ nhân thì có chút không đành lòng làm hắn mất hứng, nên đem chuyện mình trúng độc kể sơ qua.
51 Mộ Thiên Sơn ra tay đập phá một xấp ngân phiếu, mẹ con Mỹ Nha lập tức giết gà mổ heo làm thịt, chuẩn bị một bàn thức ăn ngon. Bách Quái lão đầu nhìn mẹ con Mỹ Nha bận rộn chuẩn bị thức ăn, cảm khái ngửa mặt lên trời than dài, nếu hắn có nhiều tiền như đồ đệ, cũng cầm một xấp ngân phiếu vung trước mặt mẹ Mỹ Nha, hắn không tin nàng không chịu làm bạn với mình.
52 Mộ Thiên Sơn ra roi thúc ngựa, mang theo Thu Địch Phỉ đi suốt đêm đến Bách Hoa cốc, Bách Quái lão nhân cũng nhịn đau bỏ lại tình nhân bụng bự theo hai người rời đi.
53 Ngày ấy, tại chân núi Thu Dương, tại Không Muốn Ngừng lâu, hắn đang chuẩn bị ăn cơm thì nghe tiểu nhị tửu lâu đối diện gọi “ Thái cô nương”, hắn không để ý lắm, nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy mọt cô nương mảnh mai đi vào, ngồi bên cạnh hắn, mỉm cười nói với hắn, nàng là Thái Hương Hương, hắn cũng liền tin như vậy.
54 Triền miên qua đi, Mộ Thiên Sơn ôm Thu Địch Phỉ vào lòng, ôn nhu gọi “Thu nhi”Trong thanh âm lộ ra nồng đậm tiêu điều đau buồn, lại để cho Thu Địch Phỉ nghe xong im lặng ngưng nghẹnMộ Thiên Sơn cúi đầu xuống, nâng cằm Thu Địch Phỉ lên, nhìn sâu vào mắt nàng, thần tình vô tận ôn nhu nói “ Thu nhi còn nhớ ngày hai ta kết bái đã đọc lời thề gì không?”Thu Địch Phỉ hai mắt rưng lệ, nhẹ giọng nói “Dâng hương tám bái, minh ước án trước; kết làm huynh muội, chung khổ chung ngọt; bất ly bất khí, dứt khoát không phản; sinh bất đồng lúc, chết nguyện cùng năm!”Mộ Thiên Sơn cúi đầu hôn nhẹ lên trán Thu Địch Phỉ, thanh âm ôn nhu mà kiên định “ Thu nhi đừng sợ, đại ca sẽ không để ngươi một mình, ngày mai nếu như ngươi phải đi, đại ca cũng sẽ đi cùng ngươi”Tâm Thu Địch Phỉ như bị buộc chặt, thì ra hắn lại thâm tình với nàng đến vậy.
55 Bên trong đại viện xa hoa, ánh trời chiều ngã về tay chiếu rọi hình ảnh một nữ tử tú lệ đang dựa người vào cửa số ngắm hoàng hôn, ánh chiều tà nhuộm hồng đôi má thiếu nữ, hai hàng lông mày của nàng cau chặt lại, tràn đầy u sấu.
56 Tử Hà cô nương trong lúc an thai cũng không quên làm cho Chí Tôn lâu gà bay chó sủa, người người phẫn nộ. Nhưng bản thân nàng lại không có cảm giác mình đang tra tấn người, cũng không nghĩ mình có thể làm ra sự tình chẳng khác nào giết người, lời lẽ hồn nhiên ngây thơ, lung tung lộn xộn, thoạt nhìn tưởng như vô tri nhưng lại làm cho người ta tức đến nội thương.
57 Tử Hà nghiêm nghị nói với Vân Tố “ Tố Tố, ta cảm thấy dùng hạnh phúc cả đời của một cô nương để đối lấy vinh hoa cho Chí Tôn lâu là một chuyện rất không trượng nghĩa, chẳng lẽ vì để cho huynh đệ trong lâu kiếm tiền mà không thành toàn phần tình cảm vong niên này của Lạc Y?”Vân Tố khóe miệng run rẩy, thở sâu, chậm rãi nói “ được, nghe lời ngươi, thành toàn cho bọn họ là được”Bên ngoài tiếng múa kiếm dường như mạnh hơn, thanh âm phát ra dồn dập…Tử Hà nghĩ nghĩ một lát lại nói “ nhưng mà nếu thành toàn cho hai người họ, tài chủ không cho chúng ta tiền tiêu thì sao?”Khóe miệng Vân Tố càng thêm co rút, trừng mắt, thanh âm lạnh lùng nói “ ngươi đến tột cùng muốn thế nào? thành toàn hay là muốn kiếm tiền?”Tử Hà hai tay chống cằm, buồn bã nói “ ai…ngẫm lại vẫn nên thành toàn đi, dù sao tục ngữ cũng nói tiền tài là vật ngoài thân, thà hủy đi mười ngôi chùa cũng không phá hỏng một cuộc hôn nhân, chúng ta vẫn nên thành toàn cho đôi uyên ương số khổ đi.
58 Khi Vân Tố lại đến thăm Tử Hà, đặc biệt dặn dò nàng “ ngày mai sẽ có người tới đây làm khách, ngươi đừng đi lung tung, hảo hảo ở yên trong phòng nha”Lúc Vân Tố nói chuyện, Tử Hà theo ánh mắt của hắn nhìn thấy hắn đang nhìn vào cái bụng của mình thì hừ một tiếng nói “ không phải sợ ta lớn bụng làm ngươi mất mặt ư, không đi thì không đi, ở trong phòng đợi thì ở trong phòng đợi, có gì hay ho đâu” nhưng trút cơn tức xong lại tò mò hỏi thêm một câu “ ngày mai ai tới vậy?”Vân Tố liếc nàng một cái, không thèm đếm xỉa nói “ ngươi cứ nhớ kỹ không được đi lung tung, ở yên trong phòng là được”Vân Tố đi rồi, Tử Hà lại quay sang Lạc Y vừa mang thuốc dưỡng thai tới “ Lạc Y, nghe nói ngày mai trong lâu có người tới làm khách, ngươi biết là ai không?”Lạc Y liếc nhìn nàng một cái “ biết rõ”“Lạc Y ,Lạc Y, là ai tới vậy?” Tử Hà cô nương không nén nổi tò mò.
59 Sau khi vương gia Lăng quốc về nước, Vân Tố lại tiếp tục khôi phục thời khóa biểu mỗi ngày đến thăm Tử Hà. Mà Tử Hà cô nương tiềm lực vô hạn, dựa vào công phu giết người không thấy máu, làm cho người người trong Chí Tôn ngày nào cũng ngửa mặt lên trời, bi ai ca thán, nước mắt giàn dụa.
60 Lạc Y nhìn thấy thì sắc mặt kinh biến, lôi kéo Tử Hà rời đi. Tử Hà buồn bực hỏi “ Lạc Y, còn chưa tới nửa canh giờ nha, còn lâu mới hết giờ mà, sao chúng ta phải về sớm vậy?”Lạc Y “Ân” một tiếng, không có nhiều lời, dắt tay Tử Hà vội vàng rời điTử Hà vừa đi lại nhịn không được mà quay đầu nhìn bạch y nhân sau lưng, thấy hắn vạt áo bồng bềnh như trích tiên, đẹp mắt không thể ta nổi, người nọ cũng đang nhìn nàng, tuy nàng không thấy rõ mặt người nọ nhưng cảm giác quanh thân hắn tản mát ra một loại cảm giác ôn nhu, ấm áp.