61 Hành động của mấy tên thiếu niên tất nhiên đã gây ra sự chú ý không nhỏ. Dòng người rất nhanh tránh ra, tạo nên một vòng tròn lớn bao bọc lấy đám người kia cùng ba người Hoàng Thiên.
62 Trời đã về khuya, Sông Hàn Mặc, một con sông duy nhất chảy trong nội thành, là nơi cung cấp nước lớn nhất cho vùng đất này, cũng là nơi vui chơi giải trí lớn nhất thành Cổ.
63 Trông thấy Lan Nhi cùng Hoàng Thiên nói chuyện vui vẻ, dường như không quan tâm đến mọi người xung quanh khiến đám người trên thuyền cực kỳ kinh ngạc, nhất là đám đệ tử Hàn Thủy Cung.
64 Khoảng cách được kéo dãn, Hoàng Thiên nhanh chóng chạy tới truyền tống trận. Sau đó trước vẻ mặt nghi hoặc của mấy tên lính canh nhanh chóng truyền tống rời đi.
65 Vì ta không thuộc về thế giới này…
Lời nói của hắn vang lên, quanh quẩn trong không gian mãi không tiêu tán, như muốn dung nhập vào thiên địa này. Cả thế giới trong mắt hắn dường như đã khác đi, nhưng khác đi như thế nào thì hắn không biết.
66 Hoàng Thiên nghe Lưu Bình giới thiệu sơ qua, cũng hiểu được phần nào. Nhưng cũng không quan tâm cho lắm, hắn trước đây khi nghe lời của Xương Cuồng, rằng không có thể chất nào kém cỏi, mỗi thể chất đều có tính chất cùng thiên phú của riêng mình.
67 Im lặng!
Toàn đại điện hơn mấy ngàn người lúc này triệt để im lặng. Vẻ mặt của ai cũng tràn đầy kinh hãi cùng khiếp sợ.
Rốt cục là loại linh căn nào mà có thể khiến cho khảo thí châu rực rỡ như mặt trời ban chưa như thế.
68 Một lúc chết hơn sáu cao thủ Hóa Linh cảnh, dù cho là đại thế gia viễn cỗ cũng coi là một tổn thất không nhỏ.
Toàn trường bỗng chốc lâm vào yên tĩnh, một số người thậm chí nhíu mày không hiểu, vì sao tên thiếu niên này lại biến thái như thế.
69 Trong lúc hai người Hoàng Thiên đang nói chuyện, số người đến càng đông thêm, giảng đường cũng ồn ào hẳn. Khoảng mười phút sau, một lão giả râu tóc bạc phơ từ bên ngoài đi vào, đứng trên bục giảng.
70 Hết tiết học, một đám học viên liền đứng lên di chuyển, chụm năm chụm ba lại trò chuyện, nhưng không có kẻ nào rời đi. Vì bọn họ còn có một tiết học phía sau nữa.
71 Rất cảm ơn ad của các trang web khác đã đăng truyện giúp mình. Nhưng có một số web đã để sai tên tác giả, mình mong các ad có thể sửa lại giúp mình. Tên của mình là Đình Kiên nhé, không phải là Đỉnh Kiên đâu ạ.
72 Cuối cùng, Lâm Thanh Phong đưa cho Hoàng Thiên một cái lệnh bài nhỏ, bảo hắn cất giữ.
-Phong gia gia! Đây là?
Nhìn chiếc lệnh bài hoàng kim trong tay, Hoàng Thiên hỏi lão.
73 Thân huynh đệ, tính cách của Hàn Lâm như thế nào hắn rất rõ. Tuyệt đối không bao giờ có chuyện gây hấn hay xích mích với ai đó. Vậy mà hôm nay lại bị người đánh cho trọng thương rồi.
74 -Người thiếu niên! Ngươi quá mức làm càn, không biết trời cao đất rộng, còn không mau thả Bạch Tam ra?
Một tên cường giả Hóa Linh quát lên, vẻ mặt rất thản nhiên, muốn ra tay.
75 Hoàng Thiên bị nhốt ở bên trong Cửu hung tru linh trận tiến thoái lưỡng nan, trong lòng sát khí thả ra. Hắn tuy rằng thường ngày trầm ổn, không hơn thua với người khác, có lẽ hắn nên nhẫn nhịn một chút.
76 Ý niệm đó vừa xuất hiện trong đầu, liền như cỏ khô gặp mưa rào, sinh trưởng với một tốc độ nhanh chóng, lấp đầy tâm trí của hắn, không cách nào xua tan.
77 Sương khói tan đi, tất cả mọi người quan chiến đều ngây ngốc nhìn hiện trường tan nát, uy lực vừa nãy bùng nổ đậm đặc sát khí cùng tính hủy diệt, làm tất cả bọn họ đều bị thương không nhẹ.
78 Mấy ngày tiếp theo nội viện im lặng một cách lạ thường, mật độ của các đội tuần tra tăng lên gấp mấy lần khiến bầu không khí càng thêm căng thẳng.
Hoàng Thiên sau khi được Lâm Thanh Phong đưa đi thì trực tiếp lâm vào hôn mê, đến khi tỉnh lại thì đã ba ngày trôi qua.
79 -Nhìn đi, nhìn những hậu quả mà ngươi đã gây ra! Ta đang tự hỏi rằng, liệu rằng trong thâm tâm của ngươi có hai từ hối hận?
Tên trưởng lão thuận thế, càng thêm hung hăng quát lớn.
80 Hắn thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, tóc bạc để xõa ngang vai, con ngươi sắc bén khiếp người. Một thân bạch y tuyệt thế, nhưng là có một loại khí tức khó có thể dùng lời diễn tả được, như một vị thần vương giáng thế.
Thể loại: Huyền Huyễn
Số chương: 58