141 Tô Tử Duyệt khóc mệt liền tựa vào 1 góc thạch trên giường ngủ tạm, tỉnh lại thời điểm nhân ngư cục cưng đã bơi mất. Tô Tử Duyệt tro lòng từng chút 1 trầm lại, sau khi nàng cố gắng thuyết phục chính mình tất cả đã được định sẵn.
142 Thường Hoan ở bên ngoài cách nhà mấy trăm m nhặt được Tô Tử Duyệt, khi đó nàng 1 bên khóc, 1 bên cắm đầu nhìn đường. Hắn đi đến bên cạnh nàng, lại phát hiện Tô Tử Duyệt căn bản ko có chú ý tới tồn tại của mình, chỉ lo cúi đầu đi.
143 _ Đầu heo, ta ở thời điểm nào nói muốn đi?- Tô Tử Duyệt cười điểm trán Bạch Khổng Tước, rồi mới nói- Ta còn chưa sinh đứa nhỏ cho ngươi, sao có khả năng bỏ đi? Còn ko mau làm việc đoàng hoàng, thời gian ko còn nhiều đâu.
144 Tuy rằng nữ nhân đó giãy dụa thời điểm đã cắn khiến cho khố hạ của Mẫn Mặc đau đớn ko thôi, nhưng hắn vẫn đành nhịn xuống. Mẫn Mặc tựa như 1 đứa nhỏ, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Tô Tử Duyệt.
145 _ Ha ha- Mẫn Mặc thấp giọng cười nói- Ân… hảo, ngươi đã cầu ta như thế, liền dừng lại cho ngươi nghỉ chút vậy- Nói xong hắn liền đem gậy thịt theo tro tiểu huyệt Tô Tử Duyệt rút ra, đã ko còn gậy thịt thật lớn lấp đầy, dâm thủy từ giữa tiểu huyệt Tô Tử Duyệt từng dòng chảy ra.
146 Mẫn Mặc nâng tay thay Tô Tử Duyệt lau nước mắt trên mặt, nói- Rõ ràng toàn là ngươi đánh mắng ta, sao chính mình lại khóc thật thương tâm như vậy? Ta nếu tựa như ngươi nói tội ác tày trời, ngươi sẽ đáp trả làm sao hả?Tô Tử Duyệt vuốt ve tay hắn, nói- Ta ko thể tự cấp chính mình thỉnh cầu công đạo hay sao?Mẫn Mặc thở dài nói- Ngươi muốn thế nào, ai cản được? Nói đi, ngươi lần này lại muốn thế nào?Tô Tử Duyệt 1 bên quan sát sắc mặt hắn, vừa nói- Ngươi đem tiểu hồ ly thả đi, tuy rằng hắn trước đó đã làm vài chuyện sai lầm, cũng chỉ là đứa nhỏ thôi, thật sự ko đến nỗi giết hắn nghiêm trọng như thế.
147 Tiểu hồ ly nói- Nếu ta chạy trốn như thế, có phải rất vô dụng hay ko?_ Hài tử ngốc, ngươi đã rất giỏi rồi. Ngươi từng thử phản kháng, thiếu chút nữa tựu thành công.
148 _ Đứa nhỏ?- Tô Tử Duyệt nhất thời ko phản ứng kịp, vừa muốn hỏi lại nghĩ tới 2 chữ đứa nhỏ, thế này mới ngộ ra, sửa lại hỏi- Ngươi ý là nói ta mang thai?_ Bằng ko còn có thể có ai? Nghe lời, ngủ 1 chút đi- Mẫn Mặc thật giống như ko có việc gì phát sinh qua nói.
149 Mẫn Mặc dùng đầu lưỡi bát làm Tô Tử Duyệt đồng thời còn dùng ngón tay mò đến tiểu hạch dưới thân nàng, dùng sức vuốt ve. Tro tiểu huyệt nàng trào ra đại lượng mật nước, đều bị hắn uống vào.
150 Tô Tử Duyệt thấy Mẫn Mặc chậm chạp ko có trả lời, liền thúc giục- Có thể ko hả?_ Ta… cần suy nghĩ, lần này tạm cho qua, dù sao sau này có khi lại có cơ hội, ngoan- Mẫn Mặc vội nói.
151 _ Pháp lực phụ thân ngươi? Loại vật này còn có thể truyền thừa sao?- Tô Tử Duyệt kinh ngạc nói- Ngươi làm sao biết được?_ Còn nhớ rõ là đó chữ trên vách tường ko? Ngươi ko hiểu ngôn ngữ nơi này cho nên nhìn ko ra, đoạn văn tự cuối cùng thời điểm đó có viết tên người viết, bởi vậy kiểu chữ mới ko giống nhau- Mẫn Mặc nói tới đây, nhìn Tô Tử Duyệt 1 chút, mới chậm rãi nói- Viết đoạn văn tự đó, chỉ có thể là cha ta.