41 Vài ngày kế tiếp sóng yên biển lặng, Lam Như Vân nghỉ ngơi ở nhà, Kim Thu gọi qua một lần nhưng chị ta không nhận, sau đó chị ta gửi tin nhắn cho cô, nói muốn yên tĩnh một thời gian.
42 Ma nữ đã tan thành mây khói, gia đình nhà bên cạnh rốt cuộc cũng thương lượng xong chuyện di sản, có người dương dương tự đắc, có người tràn đầy oán hận, nhưng mặc kệ như thế nào, di thể bà lão đã được hỏa táng, căn phòng ở đây của bà được thu dọn sửa chữa, sắp được ghi vào sổ bán ra, e rằng lầu hai này sẽ nghênh đón thêm một hàng xóm mới.
43 Về chuyện lúc trước Bạch Tuyên đã không còn ấn tượng gì nhiều, cũng không cố chấp đi tìm hiểu, anh thậm chí hoàn toàn không nhớ rõ mình còn có một người cậu.
44 Mỗi ngày của Bạch Tuyên chỉ có ba việc: Giặt đồ, nấu cơm, ngủ với vợ.
Kim Thu nghe nội dung anh tự tổng kết ở trên, không còn gì để nói, một lúc lâu sau mới nhớ gắp cho anh một miếng sườn xào chua ngọt: “Anh thật có tương lai quá nhỉ.
45 Chuyện đi Bắc Kinh vẫn được quyết định, Kim Thu phụ trách đặt trước vé máy bay và khách sạn, vô cùng bận rộn, Bạch Tuyên cũng bận thu xếp hành lý. Làm cho người ta lo lắng chỉ có Hoa Hoa, không thể mang theo nó đi cùng, dù sao cũng không phải định cư, chỉ là đi công tác mà thôi.
46 Kim Thu làm xong công việc liền vội vàng trở về khách sạn, vừa mở cửa phát hiện Bạch Tuyên không nằm trên giường, cô lập tức cảm thấytim mình đập chậm một nhịp, cả người hoang mang không biết làm thế nào mới tốt, ngây người tại chỗ hồi lâu, một lúc sau, mới run rẩy kêu lên: “A Tuyên.
47 Việc này phải kể lại từ đầu. Bạch Giác vốn muốn chậm rãi thuyết phục Bạch lão gia, hi vọng ông giao một phần sản nghiệp Bạch gia cho mình quản lý, nhưng lão Bạch lại sống chết không chịu nhả ra, khăng khăng phải giữ lại cho cháu đích tôn.
48 Kim Thu tỉnh lại rất sớm, cô chỉ bị thương nhẹ ngoài da, tuy nhiên sau khi người qua đường báo cảnh sát cô vẫn bị đưa đến bệnh viện và đã được bác sĩ sơ cứu qua.
49 Sáng sớm ngày hôm sau ngủ quên, Lam Như Vân đã gọi điện thoại tới, Kim Thu vuốt vuốt huyệt thái dương, chỉ có thể xin phép nghỉ, tình huống của Bạch Tuyên như vậy, cô làm sao có thể ném anh một mình ở bệnh viện được, không biết phải giải thích chuyện này thế nào, cho nên cô chỉ nói đơn giản
”Em gặp tai nạn giao thông, xin phép nghỉ một ngày.
50 Cả một buổi chiều, Bạch Tuyên rất nghe lời không làm những hoạt động quá sức với cô, nhưng tính ỷ lại thì rất rõ ràng, ví dụ như, bất cứ lúc nào anh không nhìn thấy cô sẽ ruột gan rối bời, đôi mắt liên tục nhìn ra bên ngoài, kể cả khi cô đi toilet, sau đó, cho dù anh không ôm thì nhất định phải nắm tay cô mới cảm thấy an tâm.
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình, Khoa Huyễn, Nữ Phụ
Số chương: 50