Ly Hồn Ký Chương 12
Chương trước: Chương 11
Chương 23: Thoát khỏi nguy hiểm
Kim Thu dù bị bịt mắt, vẫn đoán được đại khái mình đã bị bắt cóc, tay chân cô đều bị trói chặt bằng dây thừng, miệng cũng bị dán kín lại, nghe tiếng hít thở xung quanh, đoán chừng trong chiếc xe này chắc chắn không chỉ có một mình cô.
Một lúc lâu cô đều ở trạng thái cứng đờ, tay chân lạnh lẽo, đại não trống rỗng, chỉ còn lại cảm giác sợ hãi, không thể nghĩ ra cách gì, có thể nói là ngây như phỗng.
Những tin tức trên báo và phim ảnh đã từng xem qua lần lượt hiện lên trong đầu cô, còn nhớ trong bộ phim ‘Blind Mountain’, nữ sinh viên đại học kia bị bắt vào núi sâu, phải bán sắc, qua tay nhiều người sống tạm, trốn mãi cũng không thể thoát, Kim Thu hoàn toàn không thể tưởng tượng được mình phải làm sao để sống trong hoàn cảnh đó, đập đầu vào tường tự sát còn hơn.
Nhưng bọn họ sẽ không để cô chết, dù sao cũng là người vợ mình đã bỏ tiền ra mua, mấy ngàn tệ đó cũng có thể là của cải tích lũy hơn nửa đời của họ.
Cô càng nghĩ càng sợ, nước mắt liên tục rơi xuống, mãi đến khi cô cảm thấy có người nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho mình, ôm chặt cô từ phía sau, nói: “Đừng sợ, là anh.”
Giọng nói của anh làm nước mắt cô rơi càng dữ dội.
Bạch Tuyên vào thời khắc mấu chốt luôn thể hiện bản lĩnh của một người đàn ông: “Trởi sắp tối, khi bọn chúng dừng lại nghỉ ngơi, anh sẽ mang em chạy trốn, em đừng lên tiếng, nơi này có khoảng chừng mười mấy cô gái trẻ, đều bị trói giống em.”
Bây giờ cô một lòng tin tưởng anh, khẽ gật đầu.
Xe không ngừng xóc nảy, đường xá có vẻ rất tệ, Kim Thu sợ muốn chết, chỉ có thể dựa sát vào lồng ngực anh, Bạch Tuyên khẽ hôn lên trán cùng hai gò má cô, liên tục trấn an: “Đừng sợ đừng sợ, có anh ở đây rồi.”
Kim Thu lại khóc, nước mắt thấm đẫm miếng vải ngăn cách tầm nhìn của cô, ẩm ướt rất khó chịu.
Thật vất vả cầm cự đến khi xe ngừng, anh nói: “Di chuyển về phía sau một chút, trốn vào góc, quay mặt vào bên trong, co người lại.” Cô lần lượt làm theo, sau đó bày ra dáng vẻ hôn mê không động đậy.
Không bao lâu sau liền nghe thấy có người mở cửa xe, một người đàn ông đi vào, nói một loại tiếng địa phương lạ, đại khái là “Đều đang ngủ.”
Sau đó cô nghe một người đàn ông khác lên tiếng, hắn liền cười: “Hừ, cũng được, mày chọn đứa nào?”
Ban đầu Kim Thu vẫn không hiểu ý câu nói này, nhưng đến khi bị bọn họ sờ đến cô liền rõ ràng, thông thường những tên buôn phụ nữ đều sẽ cho chính mình hưởng thụ trước, cô sợ đến mức một cử động nhỏ cũng không dám.
Chân người đàn ông kia sượt qua lưng cô, sau đó hắn kêu lên một tiếng: “Ngực con bé này thật lớn!” Sau đó chọn cô gái đang nằm bên cạnh cô đi.
Kim Thu cảm thấy hô hấp mình đã dừng lại.
Hai người đàn ông kia chọn hai cô gái rồi ra ngoài, sau đó khóa lại cửa xe, Bạch Tuyên vội vàng tháo xuống miếng vải che mắt cho cô, xé băng dính trên miệng, dây thừng quá thô nên cởi nút thắt không được, Kim Thu bảo anh rút cây trâm sứ vấn tóc trên đầu cô xuống, đập vỡ rồi cắt dây thừng, làm xong tất cả những việc này, Bạch Tuyên ra hiệu im lặng, đi xuyên qua xe nhìn một lúc lại trở về: “Bọn chúng đều còn thức, đợi đêm khuya một chút chúng ta hẵng trốn.”
Anh ôm Kim Thu: “Chờ đã, em phải nhớ kỹ rằng, tuyệt đối không được lo lắng do dự cho bất luận người nào ở đây, bởi vì nếu có một người có thể trốn thoát, đó chỉ có thể là em, không cần nghĩ cho người khác, Thu Thu em đồng ý với anh, đến khi anh bảo em chạy, em nhất định phải chạy ngay, không được quay đầu lại.”
Kim Thu im lặng gật đầu, nước mắt lại chảy xuống, xem ra anh thật sự cũng không định liệu trước được tất cả mọi chuyện như đã nói, nhưng lại không biểu lộ bất kỳ điều gì, chỉ ôm cô chậm rãi chờ đợi.
Đêm trôi, dường như có thể nghe thấy tiếng mắng chửi từ ngoài truyền vào, cô sợ đến mức không nói lời nào, chỉ biết im lặng nghẹn ngào một mình.
Đêm dần vào khuya, cô phát hiện không biết vì sao anh đã rời đi, cửa xe bỗng truyền đến tiếng vang, một lát sau, giữa cửa từ từ mở ra khe nhỏ, thấy Bạch Tuyên ngoắc ngoắc tay, cô liền rón rén bước qua đám người, dựa vào ánh trăng xuyên thấu, cô có thể mơ hồ thấy được những cô gái trẻ kia, họ đều mơ mơ màng màng ngủ, vẫn không biết số phận của mình rồi sẽ ra sao.
Cô do dự nhìn Bạch Tuyên một chút, anh khóa cửa xe lại: “Như vậy ít nhất có thể kéo dài đến ngày mai.”
Kim Thu xuống xe, chỉ thấy trước mặt là một vùng núi mênh mông mờ mịt, cô vô cùng hoảng sợ, lại cảm thấy lạnh lẽo, giày cao gót hoàn toàn không có tác dụng, vì sợ gây ra tiếng động, cô cởi chúng xuống xách trong tay, Bạch Tuyên chỉ cho cô phương hướng: “Không được đi sang con đường lớn đó, phải chạy về phía bên kia, đừng sợ, cũng đừng lên tiếng, anh trả chìa khóa xong sẽ đến chỗ em.”
Kim Thu khẽ gật đầu, chạy như điên về hướng bóng đêm, không dám dừng bước, hai bên đường đều là ruộng đất, xung quanh chỉ toàn bùn cùng rơm rạ, đá vụn và cây cỏ nhanh chóng cắt qua chân cô, nhưng cô dường như không hề thấy đau, chỉ chạy, chạy liên tục, có lẽ cô đã giẫm phải một con cóc, đây là loài động vật ngày thường Kim Thu sợ nhất, nhưng cô hoàn toàn không để ý đến nó, chỉ dùng hết sức lực mà chạy.
May là, không có bất kỳ sự cố nào đột nhiên xảy ra như trong phim, bọn buôn người đang ngủ kia hoàn toàn không ngờ đến sẽ có một con ma giúp cô chạy trốn, bọn chúng ngủ rất say, không hề đuổi theo cô.
Kim Thu chạy đến mức thở không ra hơi, thường ngày cô không chăm chỉ rèn luyện, vì vậy chỉ chốc lát sau bắp thịt đều trở nên vô cùng đau nhức, sau tiết thể dục chạy một ngàn mét thời học đại học, cô chưa từng dằn vặt chính mình như vậy bao giờ, hôm nay tuyệt đối là đột phá.
Nhưng sau đó cô thật sự không thể chạy nổi nữa, không biết mình đang đứng trên con đường mòn nào, phía trước không có thôn, phía sau không có xóm, chỉ nghe thấy tiếng cóc nhái không ngừng kêu vang, Kim Thu không dám đi trên con đường bằng phẳng, chỉ sợ bọn họ phát hiện liền lái xe đuổi theo cô, vậy tất cả mọi công sức bỏ ra đều trở thành công cốc.
Trên đoạn đường này, Kim Thu đã vấp ngã rất nhiều lần, cô không hề kêu đau, chỉ gắng sức đứng dậy tiếp tục đi, vừa đi vừa rơi lệ, Bạch Tuyên không đành lòng: “Ngày mai lại đi tiếp đi.”
“Không được.” Hơi thở của Kim Thu đã trở nên mỏng manh, cô đang dựa hoàn toàn vào lí trí để chống đỡ, “Quá nguy hiểm, vẫn nên đi tiếp thôi.”
Bạch Tuyên hơi ngồi xổm xuống: “Anh cõng em đi.”
Kim Thu im lặng trèo lên lưng anh, để anh cõng lấy mình bước đi, ánh trăng đêm nay không quá sáng, nhưng sao trên trời rất nhiều, anh cõng cô chậm rãi đi về phía trước, rất gian khổ, không biết vì sao, con đường này dường như không có điểm cuối, Kim Thu càng nghĩ càng khó chịu, không nói được đến cùng là vì hoảng sợ hay vì chuyện gì khác mà cô đột nhiên rất muốn khóc.
Bạch Tuyên vẫn im lặng bước đi, nghe thấy tiếng cô nức nở cũng không biết nên nói gì, lúc này anh mới nhận ra miệng mình có bao nhiêu vụng về.
Bọn họ đi suốt cả đêm, ngày hôm sau vô tình gặp được một nông dân già trong thị trấn, bèn đi nhờ chiếc xe lôi ba bánh của ông ta, Kim Thu biết có nhiều ‘người làm ăn’ sẽ ẩn giấu cho nhau, nên cô không dám nói việc mình trốn ra từ bọn buôn người, mà chỉ kể rằng mình đi hóng gió với bạn trai, kết quả cãi nhau, vì vậy anh ta bỏ cô lại giữa đường.
Lúc này mới có thể thuận lợi đến đồn cảnh sát của thị trấn, sợ mấy người chỗ này dở trò, cô nói ra tên Từ Triết, vì vậy chốc lát sau liền liên lạc được với anh ta, Kim Thu có thể nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm được truyền ra từ trong điện thoại: “Cô cứ yên tâm ở đó, đừng sợ, tôi lập tức tới ngay.”
Kim Thu cúp điện thoại, nói với nữ cảnh sát kia: “Các cô gái ấy còn ở trong xe, nếu không lập tức đi cứu sẽ không kịp nữa đâu.”
Sau khi khai xong khẩu cung, cô được đưa đến phòng trọ để nghỉ ngơi, bên trong chỉ có một cái giường cùng một phòng vệ sinh, ga trải giường vừa cũ vừa bẩn, lúc nãy cô vừa ăn một suất cơm rang trứng ở sở cảnh sát, bây giờ cô vừa mệt lại rất buồn ngủ, hoàn toàn không nghe thấy nữ cảnh sát kia nói gì, vừa ngả đầu vào gối liền chìm vào giấc ngủ, trong mộng còn bị chó dữ không ngừng đuổi theo, trốn cũng trốn không thoát, chỉ một lát sau liền bị tóm được, lúc này cô mới giật mình tỉnh lại.
Bạch Tuyên bị dọa vội vàng ôm lấy cô: “Không sao rồi, không sao rồi.” Anh nhìn khuôn mặt hoảng sợ của cô, tim như bị dao cắt, không biết là đang an ủi cô hay an ủi chính mình, “Không sao rồi, thật sự đã không sao rồi.”
Qua một lúc lâu sau Kim Thu mới hồi phục tinh thần, nhẹ giọng nói theo: “Đúng, không sao rồi.” Mu bàn tay, cánh tay, cẳng chân, đầu gối, tất cả đều bị thương, đặc biệt là chân không biết đã bị xước bao nhiêu vết, rất đau.
Phòng trọ rất đơn sơ, may mà lúc nữ cảnh sát kia đưa cô đến đây đã mua thuốc sát trùng, thuốc đỏ, băng gạc, Bạch Tuyên ngồi xổm xuống rửa sơ chân cho cô, lại dùng đồ gắp lấy ra đá vụn, thoa thuốc đỏ, dùng băng gạc bó kỹ lại. Kim Thu vẫn lẳng lặng nhìn anh, sau khi băng bó xong anh còn đưa chân cô đến bên miệng hôn khẽ, rồi ngẩng đầu lên nhìn cô cười.
Kim Thu cũng nở nụ cười, sờ gò má anh: “Tên ngốc.”
Không biết vì sao, chỉ trong hai ngày một đêm ngắn ngủi, cô lại cảm thấy như trải qua mấy đời rồi, nhưng khi nhìn thấy anh, tâm trạng cô liền lập tức bình ổn xuống: “Bạch Tuyên.”
“Sao, còn đau không?” Bạch Tuyên thổi nhẹ cho cô.
“Anh thích em, đúng không?” Kim Thu kéo cánh tay anh, để anh ngồi xuống bên cạnh mình, Bạch Tuyên ngẩn ra: “Đương nhiên.”
“Thích bao nhiêu?”
“Nếu em muốn anh đi chết, anh lập tức đi ngay.”
Kim Thu nghĩ một lúc, lại nói: “Yêu cầu của em với bạn trai rất nghiêm ngặt, hơn nữa tính em rất xấu, khi tâm trạng không tốt sẽ mắng người.”
Bạch Tuyên rốt cuộc cũng hiểu ra cô đang muốn nói gì, hận không thể lập tức lăn ra đất để biểu đạt lòng trung thành: “Không sao, đánh anh đi, mắng anh đi, chà đạp anh đi!”
“Được rồi.” Kim Thu cảm thấy tâm trạng mình đã thả lỏng rất nhiều, dùng một ngón tay nâng cằm anh: “Vậy anh phải nghe lời, nếu không, bất kì lúc nào em cũng có thể bỏ anh đấy.”
“Không thành vấn đề.” Bạch Tuyên vui sướng, ôm cô hôn ‘chụt chụt’ hai cái, “Vợ à, anh hạnh phúc sắp ngất rồi này.”
Kim Thu cười khẽ, sâu xa nói: “Em vẫn luôn nghĩ, người em muốn tìm kiếm rốt cuộc ra sao, mãi đến tận hôm qua mới nhận ra, người ấy, chính là người luôn xuất hiện vào những lúc em cần nhất.”
Trong khoảnh khắc cô sợ hãi nhất, xuất hiện trước mặt cô, không phải mẫu người tổng tài như Vệ Thiên Hành, không phải mẫu đối tượng kết hôn lý tưởng như Từ Triết, cũng không phải mối tình đầu như Đỗ Thiên Trạch, mà là anh.
Vào lúc ấy cô mới hiểu được, hết thảy những tính toán lúc trước đều vô nghĩa, tìm người nào để cùng đi suốt quãng đời còn lại, điều quan trọng là phải xem bản thân có thích hay không, nếu không thích, dù phù hợp thế nào rồi cũng sẽ có lúc trở mặt.
Vô tình, cô đã bước vào vòng xoáy đó, cũng sẽ không thoát ra được nữa, thế nhưng Kim Thu không hề hối hận.
Cô nghĩ, có lẽ cô mãi mãi sẽ không bao giờ quên, buổi tối hôm đó, anh cõng cô từng bước đi trên con đường mòn không có điểm dừng, giống như từng bước đưa cô thoát khỏi tuyệt vọng.
“Anh biết lúc đó, em suy nghĩ gì không?” Kim Thu hỏi, Bạch Tuyên lắc đầu, cô liền cười khẽ, “Em nghĩ, nếu mình xui xẻo mà chết đi, vậy chuyện gì khiến mình phải hối hận nhất?”
Hối hận vì chưa báo hết hiếu cho cha mẹ, hay chưa từng đi du lịch qua nhiều nơi? Đều không phải.
Cô chỉ hối hận vì mình đã do dự quá nhiều, không thử cùng anh yêu nhau, chỉ khi đứng giữa ranh giới sống chết, vứt đi tất cả mọi cân nhắc về lợi ích thế tục, cô mới có thể rõ ràng đến cùng mình muốn gì.
Cô sớm nên chấp nhận làn sóng trong nội tâm mình, may mà bây giờ, vẫn chưa muộn.
Hết thảy đều còn kịp.
————————————————?? ?
Lúc Từ Triết nhìn thấy Kim Thu, phát hiện tình trạng cô không tệ như mình tưởng tượng, cũng không quá tốt. Có điều cô chỉ im lặng ngồi đó, so với dáng vẻ tràn đầy sức sống lúc trước hoàn toàn như hai người khác nhau.
“Kim Thu.” Anh ta ngồi xuống bên cạnh cô, quan tâm hỏi: “Cô ổn không?” Từ Triết hoàn toàn không nghĩ tới Kim Thu sẽ tự mình trốn ra được, điều này thật sự khó mà tin nổi, vận may của cô cũng quá tốt.
“Tôi trốn thoát được.” Kim Thu nhàn nhạt nói, “Bây giờ tốt hơn rồi.”
Từ Triết nhớ tới buổi thảo luận ở cục lúc trước, có người nói trước khi những tên buôn này bán đi những cô gái kia, chúng sẽ cưỡng gian họ một lần, vì vậy anh ta không đoán chắc Kim Thu có chịu thiệt gì hay không, hơn nữa cũng không dám hỏi, chỉ có thể che giấu suy nghĩ ‘ừm’ một tiếng, dời đi đề tài: “Để tôi đưa cô về.”
“Bọn họ đã được cứu ra chưa?”
Từ Triết thở dài: “Đã vận động toàn lực cứu trợ.” Mặc dù có chỉ dẫn của Kim Thu, khi tới nơi bọn chúng cũng đã sớm đi mất, cứ điều tra theo đường dây này tuy chắc chắn sẽ có kết quả, nhưng có thể cứu được bao nhiêu cô gái, điều này không thể nói trước được.
Kim Thu biết bây giờ mình đã không làm gì được nữa, chỉ đành phải gật đầu: “Tôi muốn về nhà.” Ví tiền cùng di động của cô đều đã bị lấy đi, chỉ có thể mượn của Từ Triết gọi cho Vệ Thiên Hành xin nghỉ, hắn không hỏi bất kỳ điều gì dư thừa: “Trở về nghỉ ngơi thật tốt, cho cô nửa tháng nghỉ phép, không cần nghĩ nhiều, tôi chờ cô trở lại.”
“Cảm ơn Vệ tổng.” Kim Thu nói lời cảm ơn, cũng nghe ra được trong giọng điệu thường ngày của hắn hôm nay có chút lo lắng.
Từ Triết giúp cô làm lại chứng minh, báo mất giấy tờ giúp cô, sau đó mới mua vé đưa cô về, khi đó Kim Thu chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi cho tốt một phen, nhưng không ngờ, về nhà thật ra lại càng phiền hơn.
Chương 24: Về nhà
Quê Kim Thu là một thị trấn cách thành phố Hải không xa, vì là một khu vực nhỏ, nên mọi người không thể giấu được bất kỳ bí mật gì, người đàn ông nhà nào đánh vợ, ai đã ly hôn với ai, bà nội trợ nhà nào tháo vát, tất cả mọi người đều rõ tường tận, không như Hải Thành, hàng xóm là người cùng quê có khi cũng chẳng hay.
Khi thấy Từ Triết đưa Kim Thu về, cha mẹ cô vô cùng bất ngờ, mà Kim Thu không muốn nói gì, cũng không muốn giải thích, vì vậy vừa về nhà cô liền nhốt mình trong phòng.
Tất cả mọi việc đều do Từ Triết nói rõ cho họ, còn không quên uyển chuyển nhắc khéo rằng Kim Thu có thể đã gặp phải chút bất hạnh, mong họ có thể quan tâm chăm sóc cho cô, làm nghề cảnh sát đã lâu, mỗi ngày đều được rèn luyện chuyên nghiệp, những lời trên anh ta căn cứ vào thân phận cảnh sát để nói, khá khách quan ngay thẳng.
Suy nghĩ một chút, Từ Triết nói thêm: “Cháu và Kim Thu là bạn bè, nếu có chuyện gì thì cô chú cứ gọi lại cho cháu.” Sau đó lưu lại số điện thoại của mình.
Mẹ Kim sợ ngây người, hoàn toàn không phản ứng lại được, bố Kim thì liên tục nói cảm ơn, vừa đóng cửa liền nghe Mẹ Kim khóc: “A Cửu của tôi, sao lại có chuyện như vậy xảy ra chứ?”
Bà đau lòng một hồi lâu, nhớ đến con gái đang nhốt mình trong phòng, bèn vô cùng lo lắng: “A Cửu, A Cửu, cho mẹ vào.”
Kim Thu không chịu mở cửa: “Con muốn ngủ một lúc.”
Bố Kim kéo bà lại: “Bà cho con ở một mình đi, chắc chắn bây giờ trong lòng nó rất khó chịu.” Tên đầy đủ của bố Kim là Kim Thọ, là con thứ tư trong số năm chị em họ Kim, tính tình chất phác thật thà, khi nghĩ đến con gái mình gặp phải loại chuyện này, sao ông có thể không đau lòng được chứ.
“Ông nói xem, A Cửu có nghĩ quẩn gì trong lòng không?” Mẹ Kim tên Khương Bình Bình, có bệnh chung của tất cả phụ nữ, thích suy nghĩ miên man, vì vậy Kim Thọ liền trách cứ: “Bà nói lung tung gì vậy, A Cửu của chúng ta…”
Ông không nói gì được nữa, bèn đi tới trước cửa phòng Kim Thu: “A Cửu, là ba…”
“Ba, con muốn ngủ một chút.” Giọng nói của Kim Thu mang theo chút mệt mỏi, Kim Thọ không tiện nói thêm gì, vì vậy kéo Khương Bình Bình đi.
Kim Thu nằm trên chiếc giường thời thiếu nữ của mình, mẹ vẫn luôn lau dọn bàn học và giường đệm ngăn nắp sạch sẽ cho cô, đèn học trên chiếc bàn màu xanh nhạt, tiểu thuyết ngôn tình sắp xếp trong vách tủ sát tường, đôi búp bê ở góc phòng, còn có ga trải giường in hoạt họa, tất cả đều tạo cho cô cảm giác thoải mái.
Đây là nhà cô, cô đã sống hơn hai mươi năm trong căn phòng nhỏ này, tất cả mọi thứ ở đây đều làm cô cảm thấy thân thương , yên lòng, chỉ vài phút sau, cô liền nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này của cô vô cùng an ổn, cô ngủ một mạch hơn mười hai tiếng đồng hồ, lâu đến mức Kim Thọ cùng Khương Bình Bình nghĩ cô đã xảy ra chuyện gì, may mà cô vừa tỉnh dậy liền thấy đói bụng, bèn đi xuống lầu tìm thức ăn.
Khương Bình Bình cả đêm không ngủ, vừa nghe thấy tiếng động liền ra xem, thấy con gái đang nấu mì ăn liền, bà vội vã nói: “Mẹ nấu cho con chút cháo, đừng ăn mì ăn liền.”
Kim Thu vừa nghe thấy tiếng bà, liền nức nở hô to ‘mẹ’, sau đó nhào vào lòng bà gào khóc, Khương Bình Bình ôm cô, không ngừng nói ‘con gái của mẹ, con gái của mẹ’, Kim Thọ cũng đi ra, thấy hai mẹ con họ như vậy, lại nặng nề thở dài một tiếng.
Một lúc lâu sau Kim Thu mới bình tĩnh ngồi xuống ăn cháo, Kim Thọ và Khương Bình Bình không dám hỏi rõ chuyện đã xảy ra, chỉ có thể dời đề tài tránh đi: “Ăn từ từ, ngày mai muốn ăn gì, mẹ đi mua cho con.”
“Cái gì cũng được.” Kim Thu ăn cháo, cảm thấy đã tốt hơn, nhưng vẫn không muốn nhiều lời, “Con lại ngủ thêm một chút.”
Có thể ăn có thể ngủ là chuyện tốt, Kim Thọ kéo Khương bÌnh Bình vốn đang muốn nói thêm gì đó về phòng.
Kim Thu vào nhà tắm chuẩn bị nước nóng, chân cô có vết thương, không thể đụng nước, may mà trong phòng tắm có bồn tắm lớn để cô chậm rãi ngâm mình thư giãn.
Cô vừa đóng cửa liền thấy Bạch Tuyên đang đứng sau lưng hết nhìn đông lại nhìn tây, cô không dám lên tiếng, làm ra một động tác bảo anh đỡ mình, “Nhắm mắt lại.”
Lúc này Bạch Tuyên cũng không dám làm nũng giở trò, ngoan ngoãn nhắm mắt, Kim Thu được anh đỡ vào bồn tắm, anh vừa nghe tiếng nước liền mở mắt ra, chỉ thấy cô nằm trong bồn tắm, toàn thân trắng muốt, Kim Thu trừng anh, dùng khăn mặt che lại, anh gảy gảy nước, nhỏ giọng nói: “Để anh giúp em tắm.”
Trong mắt anh lộ vẻ thương yêu cùng bảo vệ, không có tình cảm quá bỏng cháy, Kim Thu cũng đành thở dài, cho phép, Bạch Tuyên cẩn thận vuốt ve cánh tay mịn màng của cô, dùng lòng bàn tay xoa nhẹ, dường như cô là một miếng đậu phụ, chỉ chạm vào là sẽ nát.
Kim Thu cảm thấy dáng vẻ căng thẳng của anh rất buồn cười, nhưng anh không hề dám qua loa chút nào, tắm rửa cho cô rất nghiêm túc, cô lại hơi thẹn thùng, đẩy anh ra: “Được rồi.”
“Đừng nhúc nhích.” Anh lấy sữa tắm từ trên thành bồn, xoa cho cô từ cổ đi xuống, mắt thấy sắp đến bụng dưới, Kim Thu liền khép hai chân lại, anh cúi đầu cười, cũng không vạch trần cô, giúp cô tắm sạch rồi mặc đồ.
Sau lần này thì hay rồi, anh một phen xem sạch cơ thể cô, còn như ý nguyện sờ soạng khắp nơi, nhưng bây giờ trong lòng Kim Thu không còn mâu thuẫn gì nữa, để anh đỡ mình về phòng ngủ.
Nhưng một lúc lâu cũng không ngủ được, cô xoay người kéo cánh tay Bạch Tuyên, dựa vào đầu vai anh không nói lời nào, Bạch Tuyên sợ tâm trạng cô không tốt, thỉnh thoảng lén nhìn sắc mặt cô, vắt hết óc nghĩ cách dỗ cô: “Vợ à, em gầy đi rồi.”
“… Có sao?” Hễ là phụ nữ, không ai không chú ý đến vóc dáng của mình, Kim Thu cũng không ngoại lệ, mỗi ngày ngồi trong phòng làm việc, cô nghĩ eo mình phải thô đi không ít mới đúng.
Bạch Tuyên rất khẳng định: “Ừ, ngực lớn hơn!” Lời này vừa nói ra anh liền cảm thấy không ổn, lập tức im miệng, sợ cô lại nổi cáu, ai ngờ lúc này Kim Thu lại hé miệng cười: “Thật sao?”
“Dĩ nhiên.” Anh thèm nhỏ dãi nhìn xuống ngực cô, váy ngủ mùa hè vừa mỏng vừa mát mẻ, chiếc váy hai dây này của Kim Thu cũng không ngoại lệ, lộ ra một khe rãnh trước ngực, anh nhìn trộm vào đó thật lâu.
Kim Thu thấy bộ dạng đó của anh như mèo con thấy cá tươi, chó con thấy khúc xương, chỉ thiếu lộ ra chiếc đuôi phía sau để vẫy vẫy, cô cố ý hỏi: “Anh nhìn đi đâu thế?”
Anh như một chú chó ghé sát vào ngực cô cọ cọ: “Thơm quá.” Anh liếm phần da thịt lộ ra ngoài của cô, mê mệt đến mức không thoát ra được.
Kim Thu gãi nhẹ tai anh: “Đừng nghịch.” Lúc trước nếu anh dám làm như vậy, cô chắc chắc sẽ cảm thấy, nào là không được, nào là không tốt, trong lòng rất không tự nhiên.
Nhưng bây giờ lại nghĩ ——- sao bạn trai của mình có thể đáng yêu như vậy! Cô hiện tại rất thích dáng vẻ ngốc nghếch ngây thơ này của anh được không, quá quá đáng yêu!!!
Bạch Tuyên dùng sức đặt cô lên giường, Kim Thu không dám lớn tiếng: “Đừng ồn ào, ở đây cách âm không tốt, sẽ bị nghe đấy.”
Bạch Tuyên lầm bầm hai tiếng, không chịu đứng lên, móng vuốt rục rịch ở eo cô, Kim Thu kéo chăn qua che hai người: “Đàng hoàng chút.”
Anh hơi động, dùng phản ứng nào đó nói cho cô rằng không thể ‘đàng hoàng’ được, Kim Thu lại càng hoảng sợ, xoay người ngồi dậy: “Em nói cho anh, ở đây anh đừng nghĩ làm gì cả, cứ đàng hoàng đi, sau này chị đây sẽ bồi thường cho.”
Hai mắt anh sáng lên: “Bồi thường gì?”
“Còn xem thái độ của anh thế nào.”
Có ‘lời hứa’ của cô, Bạch Tuyên quả nhiên ngay ngắn lại, cô đọc sách anh đọc cùng cô, cô ngẩn ra anh cũng ngẩn cùng cô, mãi cho đến rạng sáng, mặt trời dần mọc lên từ phía đông, bên ngoài vang lên tiếng người rao bán buổi sớm, không khí vui tươi tràn lan khắp phố.
Một ngày mới lại bắt đầu.
Tám giờ Kim Thu lại ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy phát hiện Bạch Tuyên đang thò tay vào quần áo cô, thấy cô mở mắt liền luống cuống rút tay về: “Em dậy rồi à?”
“Sắc quỷ.” Kim Thu thân thiết kéo nhẹ tai anh, Bạch Tuyên cảm thấy khi cô đã quyết định ở cùng mình, thái độ quả là khác xa so với lúc trước.
Nhưng Kim Thu không vui vẻ được lâu, vì trong bữa trưa, họ hàng cô lần lượt biết tin, đều kéo sang đây.
Ông nội Kim Thu sinh năm người con, bác cả Kim Hỉ, bác hai Kim Phúc, bác ba Kim Lộc, người thứ tư là cha cô Kim Thọ, còn có cô nhỏ Kim Nhạc, phúc lộc thọ hỉ nhạc (phúc lộc thọ vui vẻ), thật sự là những cái tên tuy tầm thường lại rất phong nhã, kim Thu cảm thấy người đặt những cái tên này phải có trình độ rất cao.
Người đến đầu tiên là bác cả, còn đưa theo cả chị họ của Kim Thu, vừa vào cửa liền nói: “A Cửu sao lại gặp chuyện như thế chứ, ai, vậy bây giờ phải làm sao đây?”
Kim Thu không lên tiếng, gảy gảy cơm trong bát, một câu cũng không muốn nói, nhưng bác cả của cô lại không dự định buông tha chuyện này: “Tôi vừa định sang năm giới thiệu một người cho nó, nhưng người ta vừa nghe nói nó bị gì gì đó, liền lập tức từ chối rồi.”
What? Kim Thu nghi ngờ, tai mình có vấn đề rồi à, cô ngẩng đầu lên nhìn bác cả, chỉ thấy bà còn đang nói với ba cô: “Cậu trai đó tôi đã gặp rồi, không tệ đâu, điều kiện cũng rất phù hợp, đang muốn tìm một cô gái, tôi đã nói với bọn họ, A Cửu chưa từng yêu ai, tuyệt đối có khiếu làm mẹ hiền dâu thảo, ôi, sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ.”
Khương Bình Bình liền không vui, Kim Thu là con gái bà, tự bà có thể thương nó: “Chị cả, sao chị có thể không biết xấu hổ nói những lời này?” Bây giờ là thời đại gì rồi, sao lại chú ý những vấn đề như vậy.
“Em dâu à, chị là vì tốt cho em thôi.” Kim Hỉ bĩu môi, “Bây giờ mọi người truyền tai nhau khắp nơi rồi.”
Sắc mặt Kim Thọ trầm xuống: “Chị cả!”
Kim Hỉ cũng không sợ ông: “Lão tứ à, không phải tôi đang lo lắng cho A Cửu sao, cậu nhìn Hiểu Quyên đi, còn nhỏ hơn A Cửu một tuổi, sang năm cũng đã kết hôn, bây giờ nó lại gặp chuyện như vậy, có ai đồng ý cưới nó đây chứ?”
Vu Hiểu Quyên là con gái của Kim Hỉ, sau khi tốt nghiệp trung học kỹ thuật liền làm y tá cho một bệnh viện nhỏ trong thị trấn, bắt đầu quen bạn trai từ khi còn học trung học cơ sở, bây giờ đã dự định kết hôn, nghe nói phòng tân hôn cũng đã chuẩn bị tốt, nhà trai làm kinh doanh, xem như có chút tiền, Kim Hỉ suốt ngày khoe khoang chuyện này khắp nơi, tiện thể hạ thấp Kim Thu.
Kim Thu buông đũa, lạnh nhạt lướt mắt qua bà: “Không làm phiền bác cả lo lắng, cho dù cháu không gả đi được, cháu vẫn sẽ ở đây báo hiếu cha mẹ.”
“A Cửu à, sao cháu nói thế với bác chứ.” Kim Hỉ không vừa lòng, do tuổi tác của Vu Hiểu Quyên và Kim Thu xấp xỉ nhau, khó tránh khỏi việc bị người so sánh qua lại. So với Vu Hiểu Quyên thi rớt cấp ba phải học trung học kỹ thuật, Kim Thu một đường tiến thẳng vào cấp ba, lên đại học, bây giờ còn có công việc trong một công ty tốt như vậy, thật vất vả mới tìm được chuyện cô không có bạn trai để hạ thấp, “Bác là vì nghĩ tốt cho cháu.”
Tâm trạng Kim Thu khá tệ, không thể tiếp tục nói chuyện cùng Kim Hỉ, cho dù là trưởng bối, bà cũng quá đáng ghét: “Con no rồi.”
Kim Hỉ là người dẫn đầu, sau đó mấy người bác và cô nhỏ, bao gồm cả cậu mợ, ông bà ngoại của cô, tất cả đều gọi đến nói muốn tới thăm.
Ai cũng không thích vết sẹo của mình bị vạch ra hết lần này tới lần khác, ngay cả khi Kim Thu biết không xảy ra bất kỳ chuyện gì, nhưng khi bị ánh mắt đồng tình thương hại của bọn họ nhìn, cô cũng cảm thấy trong lòng rất buồn bực, dứt khoát trốn trong phòng không ra.
Cô nhỏ của Kim Thu vừa lo lắng vừa hỏi: “Nó sẽ không nghĩ quẩn gì trong lòng chứ?”
Đương nhiên không, Bạch Tuyên cả ngày một tấc không rời cô, thỉnh thoảng nằm sấp xuống làm cô vợ nhỏ chọc Kim Thu vui vẻ, cô thật sự không có bất kỳ suy nghĩ xem thường mạng sống của mình, huống chi vốn không có chuyện gì xảy ra cả chứ.
Cô cũng rất buồn bực vì sao tất cả mọi người đều cho rằng mình bị cường, nhưng nếu cô mở miệng giải thích sẽ chỉ phí công, lời đồn thứ này vốn không thể ngừng lại được.
Trước đây trên bàn cơm cô nghe không ít lời kể của Khương Bình Bình, ai nuôi tình nhân bên ngoài, ai có con riêng, …v…v, phỏng chừng tin tức này của cô cũng sẽ trở thành đề tài cho buổi trà chiều của mọi người thôi, cô con gái làm việc ở Hải Thành của Kim gia bị người ta bắt cóc, nghe nói còn bị gì đó, khó khăn lắm mới cứu ra được, lại nghe nói, bụng đã lớn mấy tháng rồi!
Đầu Kim Thu tự động nghĩ ra thêm mấy lời đồn có thể bị truyền đi, càng cảm thấy buồn bực.
Sớm biết như vậy đã không về đây. Cô hơi di chuyển chân, vẫn còn đau muốn chết, mấy ngày nay cô vẫn tránh đi lại, cơm nước đều do Khương Bình Bình mang vào, hôm nay cũng không ngoại lệ, bà khẽ gõ cửa, bưng mâm cơm còn nóng hổi bước vào: “Ba con giết gà nấu canh, con ăn thử đi.”
“Cảm ơn mẹ.” Trên giường Kim Thu bày một bàn ăn nhỏ, Khương Bình Bình ngồi bên cạnh muốn nói lại thôi: “A Cửu à.” Bà cân nhắc mãi, cẩn thận an ủi con gái, “Con đừng nghe bác cả nói lung tung, mẹ không vội ép con kết hôn, còn muốn giữ con lại thêm vài năm nữa.”
Kim Thu im lặng, một lát sau mới nói: “Mẹ, con sẽ không luẩn quẩn trong lòng, nhưng bây giờ con không muốn kết hôn.”
Khương Bình Bình cũng cảm nhận được, tuy tâm trạng con gái sa sút, nhưng đích xác không có suy nghĩ tìm chết, hôm nay nghe cô nói vậy, bà cũng yên tâm hơn: “Không sao, chuyện này không vội.”
Kim Thu ăn một ngụm canh, vừa nếm thử liền biết là tay nghề của ba, hầm vừa thơm vừa ngon, bên trong còn có bì lợn, mộc nhĩ, nấm hương, măng, là mùi vị cô không thể tìm thấy ở bất kỳ đâu bên ngoài, nghĩ đến cha mẹ đã lớn tuổi vẫn phải lo lắng cho mình, Kim Thu cảm thấy rất hổ thẹn, vì vậy hơi suy nghĩ, nói: “Công ty chỉ cho con nghỉ năm ngày, con cũng cần phải trở về thôi, nếu không sẽ bị đuổi mất.
Khương Bình Bình cả kinh, do dự nói: “Sức khỏe con vẫn chưa tốt lắm… nghỉ ngơi thêm vài ngày đi.”
Kim Thu dựa lên vai mẹ, nén nước mắt lại, cố gắng ra vẻ thoải mái nói: “Mẹ, con thật sự không có chuyện gì đâu, so với những người khác con đã rất may mắn rồi, con đã trốn được, không như bọn họ… đời này chưa chắc có thể trở về.”
Khương Bình Bình đương nhiên đã từng xem tin tức trên báo đài về những cô gái bị lừa bán như vậy, có người được tìm thấy, nhưng hơn phân nửa đã bị hủy cả đời, Kim Thu có thể bỏ chạy ngay từ đầu như vậy quả thực đã là vạn hạnh trong bất hạnh rồi.
“Ôi, làm sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ.” Khương Bình Bình không thể biểu đạt cảm xúc trong lòng mình, chỉ có thể nói đi nói lại nhiều lần câu này, như đang hỏi người khác, lại như đang hỏi ông trời.
Nhưng vận mệnh vốn luôn đổi thay, nếu không, sao có thể là cuộc được chứ?
Xem tiếp: Chương 13