21
Dựa vào lưng hắn, Tần Lâu có một loại an toàn mà trước nay chưa hề có. Vươn tay nghịch tóc hắn, Tần Lâu hỏi: “Ngọc, ngươi…khi nào thì biết mình thích nam nhân?”
“Ta không phải là nam nhân nào cũng thích.
22 Nam tử mặc đơn y màu vàng nhạt, đứng trước cửa phủ Vinh Vương, hai tay chắp sau lưng, thân ảnh gầy gò, sắc mặt tái nhợt. Khi hắn nhìn thấy Vinh Vương, ánh mắt vô thần bỗng chốc sáng ngời.
23
Bàn tay của Vinh Vương vươn tới, thấy bộ dạng thống khổ của y, trái tim rất đau. Hắn quay lại, nhìn Thanh Tuyền đang đứng ở phía sau: “Thái tử có thể đi ra ngoài trước không?”
Thanh Tuyền sắc mặt tối sầm, sau đó, miễn cưỡng bước ra ngoài.
24
Đi tới đại đường, thấy Thanh Tuyền rất cô tịch ngồi một góc, vừa thấy bọn họ thì ánh mắt thoáng sáng ngời, sau đó liền khôi phục vẻ ban đầu.
Khách khí nói mấy câu, Tần Lâu chỉ cảm thấy quái dị vô cùng, hoàn toàn không có bầu không khí thoải mái hòa hợp như trước kia.
25 Đêm hôm đó, là lần đầu tiên hai người không nói với nhau câu nào. Tần Lâu nằm trên giường, bàn tay ấm áp của Vinh Vương vẫn ôm vòng qua thắt lưng, thế nhưng y lại thấy lạnh lẽo vô cùng.
26 Trên đường lớn, rất ít người qua lại, Tần Lâu thấy bên đường có một quán mì, liền chạy tới ăn một bát. Dạ dày có chút ấm áp, tâm tình cũng ổn hơn một chút.
27
Vinh Vương vẫn nắm lấy tay y, bốn phía, tuyết vẫn rơi, chỉ có không gian dưới tán dù là ưu thương tràn ngập.
“Ngày ấy… ta không có uống say. ” Vinh Vương đột nhiên mở lời.
28 Hạnh phúc tựa hồ đến quá bất ngờ, kích tình lưu luyến qua đi, Tần Lâu nằm trong lòng Vinh Vương, yên lặng suy nghĩ, bàn tay vỗ về vùng ngực mềm mại mà rắn chắc của người kia, giương mắt nhìn nụ cười say lòng ngươi bên môi hắn.
29 Thoáng chốc, Tần Lâu thấy cả người lạnh lẽo. Y đứng ở phía gần cuối của đoàn người, không chớp mắt, nhìn hắn tới gần. Trên gương mặt hắn mang theo ý cười ấm áp, bàn tay nắm lấy tay của một người con gái, bước đi vô cùng vững chãi.
30 Buổi chiều, Tần Lâu sau khi ăn cơm xong rất ngoan ngoãn uống thuốc, trên mặt lúc nào cũng thường trực nụ cười. Vinh Vương đứng một bên nhìn y, có chút đăm chiêu, thế nhưng cái gì cũng không hỏi.
31 Tần Phụ vẫn rất tin tưởng thằng bé Mộng Túy nhà bên. Mỗi lần nhìn thằng bé, sau đó quay ra nhìn con mình, lão sẽ không kiềm được mà thở dài thườn thượt.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không
Số chương: 96