201 "Người đầu tiên cái gì?" Chung Thanh Lộ hỏi. Thẩm Thạch gãi đầu: ". . . bằng hữu cũ a. " Chung Thanh Lộ trừng mắt nhìn hắn, rồi phì cười: "Ta già lắm sao?" Thẩm Thạch lắc đầu ngay lập tức: "Đâu có đâu có, ngươi đâu có già, thật, ngươi bây giờ đẹp hơn hồi trước nhiều.
202 Cả người Thẩm Thạch run rẩy, như bị vô cùng đau đớn, hắc ám đang lùi về phía sau nhưng rõ ràng là chúng không muốn thế, nên mãnh liệt phản kháng, giằng co với ánh sáng chói chang như muốn đoạt lại thế giới của mình.
203 Hôm nay trời trong nắng ấm, trời cao không khí dễ chịu, mặt trời tỏa sáng trên cao, sáng soi vạn trượng, làm Kim Hồng Sơn càng thêm mộng ảo, hùng vĩ. Ở giữa thân núi là nơi tập trung những kiến trúc của Lăng Tiêu Tông, là nơi đệ tử trong tông tập trung sinh hoạt hằng ngày, lầu các trùng điệp, nhiều đến mức khó mà biết hết, nhưng nhờ có Tôn Hữu, chuyện này không còn là vấn đề, từ hồi còn ở Thanh Ngư Đảo, Tôn Hữu đã cho thấy mình rất có tài năng về thám thính tin tức.
204 "Sao vậy ?" Thẩm Thạch nhìn Tôn Hữu, ngạc nhiên. Tôn Hữu hừ hừ hai tiếng, tức giận: "May là ngươi không biết hiện giờ cô ta ra sao, ngươi mà nhìn thấy tất sẽ nổi giận.
205 Bên trong Vân Sơn điện rất yên tĩnh, tuy nhìn từ bên ngoài nhìn tòa đại điện này rất to lớn, nhưng vào trong rồi lại thấy mấy hàng giá sách cao lớn mà thôi.
206 "Hả?" Người phản ứng đầu tiên là Tôn Hữu, hắn ngạc nhiên nhìn Chung Thanh Trúc, sau đó quay sang nhìn Thẩm Thạch, cau mày: "Chuyện gì thế, sao cô ta lại gọi ngươi là Thạch Đầu?" Nụ cười trên mặt Thẩm Thạch đông cứng, không biết phải giải thích làm sao, mà thực ra hắn cũng không rõ lắm.
207 "Ngươi làm cái gì vậy?" Thẩm Thạch khẽ cau mày, đẩy hộp ngọc đựng Cố Linh Đan trở về, "Nhị phẩm Linh Đan rất mắc, làm sao ta nhận không như vậy được?" Chung Thanh Trúc chớp mắt, lặng lẽ nhìn hắn, một tay chặn bàn tay Thẩm Thạch, tay kia nhét hộp ngọc vào trong tay 6hắn, dịu dàng: "Ta vốn định tặng ngươi một viên Phá Chướng Đan giúp ngươi phá cảnh, nhưng nghe tỷ tỷ nói ngươi đã tới Linh Dược Điện lấy một viên rồi, nên nghĩ có lẽ lấy Cố Linh Đan thì hay hơn, đợi sau khi ngươi phá cảnh sẽ dùng.
208 Tiểu Hắc Trư vui vẻ đi theo Thẩm Thạch lên Quan Hải đài, thỉnh thoảng lại chui vào những bụi cây xanh tươi hai bên đường, chẳng biết làm cái gì, một lúc sau lại chạy trở ra, quay về bên chân Thẩm Thạch, đôi lúc còn cọ cọ vào chân hắn, rất là thân mật.
209 Thẩm Thạch im bặt, nhìn Chung Thanh Lộ hồi lâu không nói được lời nào, Chung Thanh Lộ cũng kiên nhẫn, im lặng đứng chờ. Một lát sau, Thẩm Thạch mới nói: "Ta nhớ.
210 Rời khỏi Quan Hải Đài, Thẩm Thạch vô thức sờ sờ Như Ý Đại bên hông, dù không mở ra xem, cũng biết gia tài của mình hiện giờ có bao nhiêu, coi như đây là một loại thiên phú do sinh ra trong nhà buôn bán đi.
211 Thẩm Thạch nắm chặt Thạch La trong tay, đứng dậy, quay sang nhìn hai người. Tiểu Hắc Trư lười biếng cũng cảnh giác, bộ dạng lười nhác hoàn toàn biến mất, đi tới bên cạnh Thẩm Thạch, hai con mắt nhỏ nhìn trừng trừng vào hai người khách không mời mà đến.
212 Thẩm Thạch lùi lại một bước, chỉ thấy trước mắt là kiều đồn trắng mịn làm người ta hoa cả mắt. Từ trước đến giờ, hắn chưa từng gặp qua một nữ nhân nào quyến rũ, yêu kiều đến vậy, yết hầu của hắn cũng có chút khô rát.
213 Loanh quanh cả buổi ở Đại Phong Nhai, mắt thấy đã sắp tới hoàng hôn, tuy rằng sắc trời vẫn còn sáng nhưng mặt trời đã ngả về tây,hắt lên đường chân trời phía tây vài đóa rang chiều đỏ thắm.
214 Hai má thoáng đỏ, Lăng Xuân Nê khẽ nói: “Gần đây hắn mới chú ý đến ta. Hôm nay hắn ra khỏi thành cũng không có chủ ý tốt, cho nên tránh được tai mắt của người ta, do đó cũng không ai biết ta có quan hệ với hắn.
215 Vật đổi sao dời, thời gian trôi qua, mặt trăng dần hạ xuống phía tây và khi ánh nắng đầu tiên từ trên cao rót xuống, xua hắc ám cùng băng lãnh đi xa thì cả tòa thành như phục hồi sức sống, trong giấc ngủ say vươn mình thức dậy.
216 Nụ cười trên mặt lão Hậu cứng lại, nhìn Thẩm Thạch đầy nghi hoặc, sau khi thuận miệng gọi hắn, chính Thẩm Thạch cũng giật mình. Lời nói khi còn ở trong đầu thì không sao nhưng đến lúc rời khỏi miệng thì cái tên “Lão Hậu” lại trở nên vô cùng quen thuộc, giống như hắn đã nói ra vô số lần trong 3 năm sống ở Yêu giới.
217 Sau khi Thẩm Thạch biết được tin tức cổ mộ xuất thế tại Cao Lăng Sơn từ miệng Lăng Xuân Nê hắn đã cân nhắc rất nhiều, rồi quyết định không tham gia tràng náo nhiệt đó.
218 Chạng vạng tối, Lưu Vân thành ồn ào dần trở nên yên tĩnh hơn, người qua lại trên đường thưa thớt đi nhiều, tòa thành trì dường như cũng muốn đi vào giấc ngủ say theo nắng chiều ảm đảm dần buông nơi chân trời.
219 Hải Châu là đệ nhất lục địa phía nam Hồng Mông đại lục, địa vựa rộng lớn, lại thêm linh mạch dồi dào thu hút tu sĩ tụ tập, thành lớn người đông, phồn hoa cũng là đệ nhất tại phương nam.
220 Một đêm trôi qua yên bình, không phát sinh chuyện ngoài ý muốn nào, Thẩm Thạch cùng Tiểu Hắc Trư yên tĩnh ngủ một đêm trên cây, sáng sớm hôm sau, khi những giọt sương trên tán lá nhẹ rơi xuống, hắn mới tỉnh giấc.
Thể loại: Dị Năng, Võng Du, Đô Thị, Khoa Huyễn, Xuyên Không
Số chương: 350