"Tôi quyết định bỏ
đứa bé, hiện tại xin mời anh tỏ thái độ, cho tôi cùng đứa bé một cái
công đạo, nếu như anh không thể làm tôi hài lòng, tôi sẽ đi đăng báo
ngay bây giờ, khiến cho thanh danh nhà họ Hà mất sạch!"
"Cô...cô. . . . . ." Hà Ân Chính bị buộc đến nói không ra một câu hoàn chỉnh , "Cô quá hoang đường! Cô vu khống!"
"Anh nói đi, anh cứ tha hồ nói, dù cho anh nói thế nào, cũng không vãn
hồi được cái gì! Anh phải nghĩ kỹ, nếu anh bức tôi nóng nảy, cẩn thận
hiện tại tôi liền đi một vòng quanh sân nhà họ Hà, để cho mọi người cũng biết chân anh đạp hai con thuyền, là một kẻ phụ tình không hơn không
kém!" Giong nói của cô lanh lảnh, có xu thế ép Hà Ân Chính đến góc
tường!
Nếu lúc này có Cố Trinh Trinh ở đây, sống lưng của Hà Ân Chính nhất định có thể cứng rắn đứng lên, dù sao ‘ Bạch Liên hoa ’ Cố Trinh Trinh quá
giỏi đánh bài đức hạnh, bài tình cảm rồi.
Nhưng tình hình trước mắt, Cố Trinh Trinh không có ở đây, nhất định Hà
Ân Chính không giữ được cửa thành, quả nhiên, vừa nghe cô nói như thế,
Hà Ân Chính chỉ sợ người giúp việc nghe được, liên tục không ngừng vội
vội vàng vàng cố gắng muốn che miệng của cô.
Cô lui về phía sau một bước, thoát khỏi sự đụng chạm của Hà Ân Chính,
cười lạnh một tiếng, "Hà Ân Chính, sớm biết sợ, ban đầu cũng đừng làm ra những chuyện táng tận lương tâm kia!" Tình cảm trước kia, đã theo từng
bước vô sỉ của Hà Ân Chính mà bị tiêu xài hầu như không còn, cô cần gì
phải giữ thể diện cho anh ta!
Hà Ân Chính vừa sợ lại vừa vội, đôi tay cọ ở trên ống quần lau lại lau,
thừa dịp Cố Tử Mạt không chú ý, bỗng dưng đưa tay ra nắm tay nhỏ bé của
cô, "Tử Mạt, Tử Mạt, lúc trước tình cảm của chúng ta tốt như vậy, đến
bây giờ anh vẫn khó có thể quên được, Tử Mạt, chúng ta lại bắt đầu lại
lần nữa đi."
Cô không kịp đề phòng, theo bản năng liền muốn hất anh ta ra, nhưng lúc
thực sự muốn ra tay, lại đổi ý, khóe miệng của cô nâng lên một nụ cười
giễu cợt, mắt đẹp liếc anh ta, "Anh nói đi, anh nói tiếp đi, tôi nghe
đây, tôi sẽ nghe thử một chút, anh còn có thể nói ra những lời buồn nôn
nào nữa, càng muốn thay Trinh Trinh xem một chút, nhân phẩm của anh có
bao nhiêu ti tiện! Đồ ty tiện bỉ ổi!"
Trong nháy mắt sắc mặt Hà Ân Chính trắng bệch, hàm răng nghiến thật
chặt, trong ánh mắt nhìn về phía Cố Tử Mạt đều là lo lắng, anh ta nắm
tay Cố Tử Mạt không những không có buông lỏng, ngược lại càng chặt hơn.
Cố Tử Mạt thật sâu cảm nhận được cái loại áp bức này, Hà Ân Chính khẳng
định hận chết cô, tên cặn bã này đã sắp phát rồ rồi, chẳng những không
có một chút lòng hối cải, còn càng tệ hại hơn!