81 Nghiêm Tranh Minh dứt khoát nói xong, đứng dậy muốn đi, vừa mới đẩy cửa ra, Lý Quân ở sau mở miệng gọi y lại.
Lý Quân do dự một chút, ánh mắt nhìn ra ngoài, nói: “Ừm, được rồi, thật ra còn một việc…”
Nghiêm Tranh Minh theo ánh mắt của gã nhìn thoáng qua: “Chuyện gì?”
Trên không có một âm thanh nói tiếp: “Là con… Con con con… Ối!”
Theo tiếng động, một vật nặng rơi xuống, Nghiêm Tranh Minh lặng lẽ rụt chân trở về.
82 Đoàn người Phù Dao sở dĩ tản bộ qua đây, chính vì cảm nhận được trận pháp khổng lồ vùng Thái Âm, cố ý đến đây thăm dò nông sâu, ước lượng sơ sơ bên ngoài, Trình Tiềm hỏi: “Nhị sư huynh, sao rồi?”
Lý Quân chỉ nói mà không giải thích hết: “Khó, lần này Thiên Diễn Xử ra vốn gốc rồi.
83 Dưới chân núi Thái Âm, thân ảnh Ma Long bốc lên, Nghiêm Tranh Minh không muốn dây dưa với ma tu bên cạnh, thừa dịp Tiêu Tương Quân kinh hoảng, từ vô số bạch cốt tóm được chân thân gã, không hề lưu tình dùng một kiếm chém làm hai.
84 Lúc Trình Tiềm tỉnh lại, phát hiện quanh mình rất tối, hình như trời đã tối hẳn.
Cảm giác đầu tiên của hắn là đau, sau đó là lạnh.
Theo lý thuyết, hắn ở băng đàm năm mươi năm, mỗi một cái xương trên người đều bị băng đàm rèn qua, đã sớm mất cảm giác “Lạnh”.
85 Nhân sinh vô căn đế, phiêu như mạch thượng trần.
Phân tán trục phong chuyển, thử dĩ phi thường thân.
(Tạp thi kỳ 1 – Đào Tiềm/Đào Uyên Minh: Đời người không vướng bận, nhẹ nhàng cát bụi bay
Tấm thân vô thường này, hợp tan dần xoay chuyển – Người dịch: Trần Thanh Hà)
Vào tiên môn thì có thể thoát khỏi trần thế sao?
Thần thông quảng đại thì có thể vạn sự tuỳ tâm sao?
Đại năng làm mây làm mưa như Đồng Như, hôm nay hồn về nơi nào?
Huống hồ bọn hắn những tiểu bối mù mờ chẳng biết.
86 Dưới chân hai người, một pháp trận to lớn như từ từ nhen nhóm gió lửa triển khai, bên tai truyền đến một tiếng thở dài chẳng biết từ đâu đến.
Trình Tiềm sửng sốt: “Đây hình như là cái Hàn Uyên vẽ ngoài núi Phù Dao ngày ấy.
87 Vừa thấy hai người bọn họ, Thủy Khanh thật giống như đứa trẻ không mẹ tìm về nhà, căn bản mặc kệ cái gì hai bên đối chọi, không nói hai lời, nhảy xuống: “Đại sư huynh!”
Cả người nàng đỏ tươi, từ trên trời hạ xuống mà góc áo như nhuốm hào quang, như một ngọn lửa chói mắt từ trên trời giáng xuống, khiến ánh mắt mọi người đều chuyển sang hai người đột nhiên xuất hiện.