Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Lời Nói Dối Chương 48: Chương 48

Chương trước: Chương 47



Đỗ Trình Trình hoảng sợ như bị sét đánh trúng, dù thế nào cô cũng không ngờ, người ngủ bên cạnh cô lại có thể là Đỗ Hoành.

Trong đầu cô trống rỗng, một giây đó cô không biết phản ứng thế nào, khóc, hay hét lên thật chói tai, hay cho anh một tát.

Hình như Đỗ Hoành vẫn chưa tỉnh táo, nhìn thấy cô, cánh tay còn muốn ôm cô chặt thêm chút nữa, mặt vùi vào cô cổ cọ xát, ngủ tiếp.

Đã nhiều năm bọn họ không ngủ cùng nhau, từ năm cô mười hai tuổi đã chuyển đến trường Quân Thành ấy, đến bây giờ đã tốt nghiệp cao trung, đã qua sáu năm. Sáu năm nay Đỗ Hoành nhiều lần bị thức tỉnh trong cơn ác mộng, sau khi tỉnh dậy thì sau lưng ướt đẫm, cho dù trở lại căn phòng quen thuộc kia, nhưng bên trong trống rỗng, không còn ổ chăn ấm áp, và người ở trong chăn.

Anh cọ vài giây, như chợt tỉnh lại, ngẩng đầu mờ mịt hỏi Đỗ Trình Trình: "Trình Trình, sao em lại ở đây?"

Anh xoa cái trán đau, chống tay ngồi dậy. Chiếc chăn đơn bạc trắng tinh trượt xuống khỏi cơ thể gầy gò của anh, lộ ra những vết xanh hồng trên bộ ngực tuyết trắng của cô.

Anh giật mình mở to hai mắt, khó tin nhìn cô, sau đó vén chăn lên.

Đỗ Trình Trình hoảng sợ, vội vàng ôm chăn bao lấy cả người mình, bởi vì động tác quá lớn, thiếu chút nữa đã ngã từ trên giường xuống, được Đỗ Hoành kéo lại, ngã nhào vào lòng anh.

Động tác của cô đã để hai người thấy một vết đỏ hồng trên chiếc giường trắng muốt, vô cùng chói mắt.

Đỗ Trình Trình nháy mắt một cái, nước mắt lớn bằng hạt đậu ào ạt chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống giường, thấm vào chiếc chăn trắng đơn bạc.

Đỗ Hoành dùng sức vò tóc, áy náy nhìn Đỗ Trình Trình: "Trình Trình."

Đỗ Trình Trình trợn to hai mắt nhìn anh, nước mắt khiến tầm mắt mông lung, nhưng không biết nói gì.

Đêm qua tất cả đều uống say mèm, mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì.

Cô lau nước mắt: "Để em ở một mình một lát."

Đỗ Hoành ngồi bên cạnh cô, bởi vì chiếc chăn đều bao lấy cả người Đỗ Trình Trình, còn j□j trên người anh.

Năm nay anh đã hai mươi mốt tuổi, bởi vì hàng năm tập võ, mặc dù gầy, nhưng cũng rất có lực, vóc người cao to, cơ bắp rõ ràng.

Cuối cùng anh nói: "Anh sẽ chịu trách nhiệm với em."

Vì xảy ra chuyện như vậy, nhất thời Đỗ Trình Trình hoàn toàn không thể nào đối mặt với Tống Mậu Hàng, mà từ đó về sau, Tống Mậu Hàng cũng không gọi điện thoại cho cô, dường như hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, di động, điện thoại nhà, đều không liên lạc được.

Cô nghe được từ Phùng Gia Thụ, Tống Mậu Hàng rớt xuống đá ngầm ở bờ biển, không rõ sống chết, có thể bị nước biển cuốn trôi mất, có thể đã bị chìm vào đáy biển. Đã vớt rất nhiều ngày, chỉ vớt được một chiếc áo sơ mi. Sau đó qua điều tra mới biết, do Đỗ Nhược ghen tỵ với Đỗ Trình Trình, thừa dịp Tống Mậu Hàng say rượu đưa đến vùng đá ngầm, rồi bị Đỗ Nhược đẩy xuống.

Bây giờ Đỗ Nhược đã bị cảnh sát bắt, bởi vì nằm trong diện khả nghi cố ý giết người, có thể sẽ bị phán tử hình. Người nhà họ Tống sẽ không bỏ qua cho ả.

Sấm sét giữa trời quang.

Bản thân Đỗ Trình Trình cũng không biết mình vượt qua những ngày đó thế nào nữa, hỗn loạn, mơ màng, đều do Đỗ Hoành giúp cô điền nguyện vọng vào đại học. Cô hoàn toàn không tin tưởng vào tin tức đó, sao người một ngày trước vẫn ở cạnh cô hôn cô mừng tốt nghiệp, chợt biến mất khỏi thế giới này đây?

Không còn anh ở đây, sau này không còn nhìn thấy anh cười, không còn người này nữa, cũng không thể nghe anh nói chuyện nữa, không thể tiếp tục ôm anh.

Tựa như một làn khói, tan biến mất.

Cô đến nhà họ Tống, mẹ Tống nói vì cô nên anh mới chết, cả đời người nhà Tống sẽ không muốn nhìn thấy cô.

Sau đó, cô đến mộ Tống Mậu Hàng, dựa vào bia, ngồi ở đó suốt một ngày, mãi đến khi trời tối, Đỗ Hoành mới đến ôm cơ thể lạnh băng của cô về.

Đây tất cả như một cơn ác mộng vĩnh viễn không thể tỉnh lại.

Đoạn thời gian đó thế giới của Đỗ Trình Trình, chỉ có hai màu, đen và xám. Toàn bộ thế giới cũng yên lặng, tiếng trống chiêng ồn ào vang vọng, nhưng thế giới của cô hoàn toàn tĩnh mịch.

Ngay cả tin tức Đỗ Hoành buộc ga-rô (ngăn sinh nở), cũng không khiến cô có phản ứng gì. Cả người như chìm vào u mê.

Cả cô cũng không biết khi nào bắt đầu, tình cảm của cô với Tống Mậu Hàng rất sâu đậm, sâu đến mức như bầu trời sụp đổ.

Đến hai tháng sau, cô ngất xỉu ở nhà, chở đến bệnh viện, kiểm tra ra thì đã có thai hai tháng. Còn là hai túi, sinh đôi.

Đỗ Thành Nghĩa và ông bà ngoại đều cho rằng đứa bé là của Tống Mậu Hàng, nhưng Đỗ Hoành nói là của anh, đêm hôm đó anh say rượu mất lý trí.

Đỗ Thành Nghĩa tức giận cho anh một bạt tai: "Cút! Cút cho tao!"

Ông ngoại mắng Đỗ Thành Nghĩa một trận: "Đây chính là con trai ngoan mà anh nuôi đấy!"

Đỗ Hoành vẫn quỳ gối trong sân, ba ngày không ăn một hột cơm uống một giọt nước, cuối cùng ngất xỉu vì mất nước.

Đỗ Thành Nghĩa và ông ngoại nhất trí cho rằng để cô phá thai, Đỗ Hoành vẫn đau khổ cầu xin, nói anh sẽ chăm sóc Trình Trình, bảo vệ Trình Trình, cả đời đều yêu cô, tuyệt đối không để cô chịu bất kỳ tổn thương nào.

Bọn họ nghĩ Đỗ Trình Trình còn trẻ, ở tuổi này tình cảm đâu thể

Loading...

Xem tiếp: Chương 49

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Không Phải Là Em Thầm Mến Anh Sao?

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 10



Tâm Nhận

Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị

Số chương: 45