Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Lời Nói Dối Chương 32: Chương 32

Chương trước: Chương 31: Chương 31



Editor: Gà

Lúc còn nhỏ, chúng ta thường thể hiện vẻ kiên cường ở trước mặt người ngoài, nhưng khi ở trước mặt người thân của mình thì không tự chủ bộc lộ mặt yếu ớt.

Đỗ Trình Trình cũng như thế.

Trên thực tế không có gì việc lớn, nhưng khi nhìn thấy ba, nghe ba trách mắng nhưng thật ra đang quan tâm, mũi cô bỗng nhiên chua xót, suýt nữa chảy nước mắt, sau đó vội vàng cười, tiến lên ôm lấy tay ba: "Con ra quán trà ngoài tiểu khu làm bài tập, nơi đó yên tĩnh."

Cô nói một câu để giải thích nguyên nhân mình ra ngoài, rồi không nói tiếp chuyện này nữa, mà ôm bụng làm nũng: "Ba, con đói rồi."

Đỗ Thành Nghĩa là người thông minh, từ câu nói ngắn ngủn của cô cũng biết sợ rằng bà cụ lại ca hát nữa rồi, trong nhà ồn ào khiến cô không thể tập trung làm bài tập, có lẽ do mở âm thanh để ca diễn, đáy lòng không khỏi hối hận đã mua dàn loa này cho bà cụ, ông không ngờ mẹ mình đã một bó tuổi nhưng lại không hiểu chuyện như vậy.

Đó là mẹ ông, là trưởng bối của Trình Trình, cô trừ tránh ra còn có thể làm gì? Gây gổ với trưởng bối sao? Dựa theo hiểu biết của ông về con gái và mẹ mình, chắc chắn mẹ mình đã làm ầm lên, sự đanh đá của bà cụ nổi danh cả trấn nhỏ, chẳng ai muốn tranh cãi với bà cụ.

Đỗ Thành Nghĩa lập tức phân tích ra nguyên nhân đại khái, đau lòng cho con gái: "Đi thôi, đi ăn cơm, má Vu, món ăn hơi nguội rồi, xào thêm cho Trình Trình hai món nữa."

Má Vu thấy Đỗ Thành Nghĩa không mắng Đỗ Trình Trình vì chuyện của bà cụ, vui mừng xoa tay vào tạp dề, vui vẻ đến phòng bếp.

Đỗ Trình Trình ngồi vào bàn cơm thấy mặt bà nội mất hứng và Đỗ Nhược đang oán độc liếc cô, tiếp tục khéo léo khờ dại dụ dỗ bà nội, trong đầu chợt toát ra hai câu.

# bà nội của tôi là cực phẩm #

# em của tôi là hoa tuyệt thế #

Đỗ Trình Trình vẫn cho rằng, hoa tuyệt thế, cực phẩm, người đàn bà chanh chua người thích so đo gây gổ, có lẽ không khác với bọn họ mấy, giống như bạn và kẻ điên gây gổ, người ta cũng sẽ cho rằng bạn bị điên.

Nhưng khi trong cuộc sống của bạn thật sự tồn tại hai người như thế, nhưng không thể không chung sống lâu ngày với bọn họ thì thật sự là một chuyện rất khổ sở.

Nếu là người xa lạ, bạn không đánh được thì không để ý tới cô ta, không thể trêu thì trốn, đi đường vòng còn không được sao? Nhưng cô thật sự không được, cô đi đường vòng người ta còn cố gắng đến ngăn cản cô, cô thật lòng không thể giải thích được đây là loại tâm lý gì.

Cô vừa ăn cơm vừa nhìn hai bà cháu Đỗ Nhược, cuối cùng đã hiểu ra cái gọi là ‘vật họp theo loài, người phân theo nhóm’, có lẽ giữa cực phẩm và cực phẩm đều luôn hấp dẫn lẫn nhau.

# thế giới cực phẩm, bạn vĩnh viễn không hiểu #

Má Vu bưng thức ăn vừa làm xong lên, sau khi bà cụ thấy thì sắc mặt rất bất mãn: "Cả đống này cô còn không ăn, còn kêu làm thêm nữa, còn nhỏ tuổi mà nhõng nhẽo như vậy, thật sự nghĩ mình là đại tiểu thư à, ba cô còn lớn lên ở vùng quê, gốc của cô chính là người nhà quê, đừng nghĩ mình thật sự là thiên kim đại tiểu thư!" Vừa nói vừa dùng đũa tức giận chọc thức ăn: "Cả nhà đều phải chờ cô về ăn cơm, con cháu mà phải để người lớn chờ cơm, đây là được nhà nào nuôi dạy ra vậy!"

Đỗ Trình Trình yên lặng oán thầm: đây là nhà lão Đỗ nuôi dạy.

Nếu bình thường bị người chất vấn về vấn đề nuôi dạy như vậy, cô nhất định sẽ nổi giận, lúc này là do bà cụ nói ra, cô thật lòng cảm thấy nếu nổi giận với bà cụ thì thật sự mình cũng giống bà ấy rồi, Alexander.

Đương nhiên Đỗ Thành Nghĩa sẽ không để con gái chịu uất ức: "Mẹ, bây giờ Trình Trình học lớp sáu, sắp thi lên sơ trung rồi, bài tập tương đối nhiều, bình thường nếu mẹ muốn ca hát, có thể đóng cửa lại rồi tự mình nghe trong phòng, hoặc giảm âm thanh nhỏ xuống một chút."

Bà cụ ‘pằng’ hung hăng vỗ chiếc đũa lên bàn: "Đỗ Thành Nghĩa! Tôi mới đến hai ngày mà anh đã ghét bỏ mẹ anh đúng không? Tôi hát hai câu đã ảnh hưởng đến việc học của con gái anh phải không? Nó thi được không điểm thì sẽ trách lên đầu bà già này chứ gì? Học ngu thi bị không điểm còn đổ cho tôi? Về sau thi không đậu đại học có phải muốn tôi quỳ xuống dập đầu nhận sai với cô luôn không!"

Đoạn thoại này nói vừa nhanh lại mạnh, răng rắc như pháo nổ, nước miếng cũng văng ra ngoài, chiếc đũa chợt bị vỗ lên bàn, Đỗ Trình Trình đang tập trung ăn cơm do xoay sở không kịp nên run lên bần bật, bị bà cụ dọa sợ, ngẩng đầu nhìn bà cụ như nhìn người ngoài hành tinh, cả người sợ đến ngây ngốc.

Đỗ Thành Nghĩa cũng rất đau đầu khi đối mặt với mẹ mình: "Không ai nói mẹ dập đầu nhận sai cả, chỉ nhờ mẹ vặn nhỏ âm thanh khi mẹ hát thôi ạ."

Ánh mắt ông nhàn nhạt nhìn Đỗ Nhược, Đỗ Nhược hèn nhát vô tội rụt về phía sau, co rúm lại nhìn ông,

Loading...

Xem tiếp: Chương 33: Chương 33

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 54


Bí Mật Của Tổng Giám Đốc

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 11



Vợ Ơi, Đợi Anh Với

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 25


Anh Tôi Không Tiếc

Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh

Số chương: 15