Lời Nói Dối Chương 28: Chương 28
Chương trước: Chương 27: Chương 27
Editor: Gà
"Thế nào? Có gì không nói được chứ?" Bà cụ mất hứng nói thầm vài câu, rốt cuộc vẫn bận tâm mặt mũi, không tiếp tục nói nữa.
Trở lại nhà họ Đỗ, an bài thỏa đáng cho ông cụ và bà cụ xong, lại lái xe chở ông bà đến khách sạn ăn cơm.
Đỗ Thành Nghĩa biết bà cụ hư vinh thích phô trương, nên không ăn ở nhà, mà đặt sẵn một phòng bên ngoài, vốn là một nhà hàng vô cùng nổi tiếng, đến đây chủ yếu ăn danh tiếng trước, sau đó mới ăn cơm, đa số là bàn chuyện làm ăn.
Vị trí khách sạn ở cạnh Nam Hồ, có cả nhà hàng, lầu một là đại sảnh màu vàng, lầu hai là nơi để ăn cơm, vô cùng lớn, trưng bày rất nhiều bàn ghế tinh xảo theo hình tròn, trước tết hai tháng, cơm tất niên ở đây đều được đặt hết chỗ, rất nhiều người đến đây ăn cơm mà cảm thấy cao cấp hơn nhiều.
Đỗ Thành Nghĩa đã đặt trước một phòng, đã gọi xong món ăn, đa số đều là món hai ông bà và Đỗ Trình Trình thích ăn, bản thân ông không kén ăn, Đỗ Hoành hoàn toàn không nằm trong sự quan tâm của ông, Đỗ Nhược. . . . . . Ông càng không biết cô ta thích ăn gì, mỗi lần ra ngoài ăn, ông thường gọi món Đỗ Trình Trình thích ăn trước, sau đó mới hỏi Đỗ Nhược và Đỗ Hoành: "Các con muốn ăn gì?"
Trước kia Đỗ Hoành là đứa ăn xin, chỉ cần ăn được đều sẽ ăn, chưa từng kén ăn, Đỗ Nhược vì muốn ganh đua tình cảm với Đỗ Trình Trình, nên mặc kệ mọi thứ, cứ kêu một đống trước, mỗi lần đều dư lại một bàn lớn ăn không hết, mặc dù Đỗ Thành Nghĩa không nói gì, nhưng trong lòng không vui.
Quanh năm cứ tích lũy dần, Đỗ Nhược càng nghĩ càng hận Đỗ Trình Trình.
Bây giờ Đỗ Nhược đã ý thức được hành động này sẽ làm ba không vui, nên không làm vậy nữa.
Sau đó Đỗ Thành Nghĩa nói với nhân viên phục vụ, mang những đồ ăn đã gọi lên trước, rồi đưa thực đơn đưa cho hai ông bà, để bọn họ gọi thêm: "Trình Trình, Tiểu Nhược, A Hoành các con muốn ăn gì thì tự xem."
Ông cụ Đỗ vội nói: "Không cần gọi quá nhiều, ăn không hết thì quá lãng phí." Nói tiếp: "Ở nhà ăn một bữa là được, đâu cần phải đến đây ăn, không những đắt chết, còn ăn không ngon, cha thấy ở nhà hầm cách thủy hai con gà, mua cá, sẽ có cả bàn món ăn, ăn còn ngon hơn nhiều!"
Đỗ Trình Trình nói: "Ba nói rồi, hôm nay ông bà cụ đến, đón gió cho ông bà cụ!"
Cô biết hai cụ không thích cô, cho nên nói gì luôn thêm hai từ ‘ba nói’, vì ba hiếu tâm, bày tỏ sự tôn trọng với hai cụ, như vậy hai cụ không thích cô cũng sẽ không nói gì, đây là kinh nghiệm do cô từ nhỏ tiếp xúc với hai cụ. sutucuoiga Dieenndkdan/leeequhydonnn
Mặc dù bà cụ ham hư vinh thích phô trương, nhưng cũng không thích lãng phí.
Bà cụ không biết Đỗ Thành Nghĩa có bao nhiêu tiền, chỉ biết Đỗ Thành Nghĩa được người phụ nữ kia giúp đỡ, mở công ty, hiện giờ đã mua biệt thự.
Ban đầu công ty còn nằm trên danh nghĩa Trần Vĩ Đồng, khiến bà cụ vô cùng không vui, phải biết, ban đầu vì công ty này, thiếu chút nữa ông đã đầu tư tất cả tiền dưỡng lão của bà cụ vào công ty đó, có ích lợi gì à? Cuối cùng còn không phải cho người phụ nữ kia sao?
Khi ấy bà cụ nói, nếu công ty này của con trai bà, tiền, bà cụ cho! Người phụ nữ kia, không có cửa đâu!
Toàn bộ tiền của công ty hầu như đều của mẹ Trình Trình bỏ ra, khi đó có một đoạn thời gian vợ chồng bọn họ gặp khó khăn, gần như phải mượn tiền, cha mẹ Trần Vĩ Đồng không đồng ý hôn sự của bà và Đỗ Thành Nghĩa, Trần Vĩ Đồng gạt cha mẹ đăng ký kết hôn với ông, nói theo một cách nào đó, bọn họ không chỉ lõa hôn [1], còn là đảo thiếp [2].
[1] lõa hôn: vợ chồng về sống với nhau hợp pháp với một tờ giấy đăng kí kết hôn mà không tổ chức đám cưới linh đình, không đi nghỉ tuần trăng mật, mà phía nhà gái cũng không yêu cầu chú rể phải có nhà, có xe và nhẫn cưới. (google ca ca)
[2] đảo thiếp: không có tiền mừng, ngược lại phải bỏ thêm tiền ra (giải thích của editor)
Nếu có thể, Đỗ Thành Nghĩa không hề muốn tìm kiếm sự trợ giúp từ cha mẹ vợ, nhưng cha mẹ mình lại quá xem trọng tiền bạc, cuối cùng vợ vẫn phải trở về tìm cậu cả mượn tiền.
Vợ mất sớm, người nhà họ Trần cũng hận Đỗ Thành Nghĩa thấu

Xem tiếp: Chương 29: Chương 29