41 Ngày hôm sau, Giản Nặc quay về Sở Vụ, bắt đầu vùi đầu vào công việc. Lạc Nghệ Hằng giao bản hợp đồng của nhà họ Đan cho cô ấy, nghĩ đến việc Đan Thục Khê đã từng giúp đỡ chuyện nhà họ Tiêu, Giản Nặc không từ chối, mà đồng ý làm cố vấn pháp luật sở hữu đất đai cho nhà họ ĐanDie nd da nl e q uu ydo n.
42
Ngày hôm sau, Giản Nặc quay về Sở Vụ, bắt đầu vùi đầu vào công việc. Lạc Nghệ Hằng giao bản hợp đồng của nhà họ Đan cho cô ấy, nghĩ đến việc Đan Thục Khê đã từng giúp đỡ chuyện nhà họ Tiêu, Giản Nặc không từ chối, mà đồng ý làm cố vấn pháp luật sở hữu đất đai cho nhà họ
Trong thời buổi rối ren, mùa thu này lượng công việc ở Sở Vụ tăng lên không ngừng, không chỉ Lạc Nghệ Hằng, mà mỗi vị luật
sư đều bận rộn, Giản Nặc làm cố vấn pháp luật cho cả Trúc Hải và Đan
thị, đồng thời còn tiếp nhận một vụ ly hôn, loay hoay đến mức chân
không chạm đất
Vì Cốc Trì liên tục
xuống nước, nên buổi tối Giản Nặc đều ngủ lại nhà anh ấy.
43 Giản Nặc không thể tin được điều trước mắt mình, gương mặt của Cốc Trì dần dần mờ nhạt trước mắt cô, trong nháy mắt, sương mù che phủ đôi mắt, dường như trên hàng mi dài đã nhiễm giọt nước Thủy Châu, cô cố gắng hết sức giữ hơi thở thật bình tĩnh, nhưng không khống chế được trái tim như đang vỡ vụn, đau thương cùng lúc lan ra, nhanh chóng khuếch tán đến toàn bộ tế bào thần kinh, đau đến mức cô không thể đứng vững.
44 Giản Nặc không thể tin được điều trước mắt mình, gương mặt của Cốc Trì dần dần mờ nhạt trước mắt cô, trong nháy mắt, sương mù che phủ đôi mắt, dường như trên hàng mi dài đã nhiễm giọt nước Thủy Châu, cô cố gắng hết sức giữ hơi thở thật bình tĩnh, nhưng không khống chế được trái tim như đang vỡ vụn, đau thương cùng lúc lan ra, nhanh chóng khuếch tán đến toàn bộ tế bào thần kinh, đau đến mức cô không thể đứng vững.
45 Cốc Trì ở nhà trọ của Giản Nặc lo lắng suốt một đêm, trong lúc đó Viên Thiển Tích gọi hai cuộc điện thoại, vừa thấy số điện thoại của cô ấy, anh liền mất đi sức lực giả vờ bình tĩnh, không muốn nói nhiều dù chỉ một câu, ngay lập tức ngắt điện thoại.
46 Cốc Trì ở nhà trọ của Giản Nặc lo lắng suốt một đêm, trong lúc đó Viên Thiển Tích gọi hai cuộc điện thoại, vừa thấy số điện thoại của cô ấy, anh liền mất đi sức lực giả vờ bình tĩnh, không muốn nói nhiều dù chỉ một câu, ngay lập tức ngắt điện thoại.
47
48
Tối hôm qua, thời điểm Cốc Trì điện thoại Giản Nặc đang ở bờ sông. Cô
ngửa đầu nhìn về phía chân trời xa xăm, mặc cho gió sông thổi bay trang
phục, mái tóc quăn dài rối loạn, thân thể mảnh khảnh nhỏ nhắn chưa đầy
một nắm tay nổi bật lên giữa quang cảnh thành phố tối tăm
Bờ sông về đêm cuối mùa thu thật đẹp, vầng trăng trên cao, bầu trời như vừa
được gột rửa, sóng gợn lăn tăn trên mặt sông, ánh trắng sáng trong, cùng tiếng gió mơ hồ, thế gian vạn vật dường như tại khoảnh khắc này hợp
nhất thành đường Thủy Tiên, cảnh tượng như Thi như Họa, ẩn ý trong cảnh
sâu thẳm mà duy mỹ.
49 Yếu đuối như vậy, thê lương đến thế.
Khung cảnh bốn năm trước như những mảnh ghép phân tán được hợp lại, thành hình ảnh hiện ra trước mắt. Lúc anh đáp máy bay đến bệnh viện, người thân đã mất.
50
Yếu đuối như vậy, thê lương đến thế.
Khung cảnh bốn năm trước như những mảnh ghép phân tán được hợp lại, thành hình ảnh hiện ra trước
mắt. Lúc anh đáp máy bay đến bệnh viện, người thân đã mất.
51
52 Canh giữ ngày thứ năm ở phòng bệnh cao cấp của bệnh viện Nghi Thành nguyên nhân vì Giản Nặc tỉnh lại mà vui sướng không thôi, mà bản thân ở bến cảng mẹ Giản là Lâm Tuyết Vy vì không liên lạc được với con gái mà lòng như lửa đốt.
53 Cô lập tức quay đầu đi, nụ cười ảm đạm, cười đến tuyệt vọng, cười đến thê thảm, giống như pha quay chậm rút tay về, gắt gao nắm chặt tay, vẻ mặt trắng nhợt đối diện của sổ thủy tinh, giọng điệu như mất hết can đảm, cô nói: “Cốc Trì, sao anh có thể đối xử với em như vậy? Làm sao có thể? Anh đã …… có người khác, vì sao còn trêu chọc em? vì sao….
54 Không chỉ là Cốc Trì, Lạc Nghệ Hằng trước nay luôn trầm ổn nghe vậy cũng cực kỳ hoảng sợ, bước nhanh tìm bác sĩ đến. Cũng may sau nửa giờ, Giản Nặc có khả năng nhìn thấy, nhưng thấy ánh sáng mặt trời, cô theo bản năng nhắm mắt lại, tựa như không thể thích ứng.
55 Thị lực của Giản Nặc không thể khôi phục trong thời gian mong muốn, đến tận ngày thứ năm đôi mắt vẫn được bao bởi băng gạc trắng như cũ. Tất cả mọi người bao gồm cả Cốc Trì đều rất lo lắng.
56 Cô lập tức quay đầu đi, nụ cười ảm đạm, cười đến tuyệt vọng, cười đến thê thảm, giống như pha quay chậm rút tay về, gắt gao nắm chặt tay, vẻ mặt trắng nhợt đối diện của sổ thủy tinh, giọng điệu như mất hết can đảm, cô nói: “Cốc Trì, sao anh có thể đối xử với em như vậy? Làm sao có thể? Anh đã …… có người khác, vì sao còn trêu chọc em? vì sao….
57 Lòng Giản Nặc bén nhọn đau, cảm giác được tay anh vẫn luôn nâng, cô xoay đầu, hơi mở miệng. Cốc Trì nở nụ cười, cả người dưới ngọn đèn vàng mờ mờ toát lên vẻ ôn hòa và dịu dàng, sau khi cô ăn được vài hớp, thì đúng lúc luôn có sẵn muỗng đưa đến.
58 Lòng Giản Nặc bén nhọn đau, cảm giác được tay anh vẫn luôn nâng, cô xoay đầu, hơi mở miệng. Cốc Trì nở nụ cười, cả người dưới ngọn đèn vàng mờ mờ toát lên vẻ ôn hòa và dịu dàng, sau khi cô ăn được vài hớp, thì đúng lúc luôn có sẵn muỗng đưa đến.
59
60 Trải qua tai nạn xe cộ lần này, để lại di chứng trầm trọng cho Giản Nặc. Dù thị lực suy giảm đã khôi phục, nhưng bệnh đau đầu vẫn không thuyên giảm, xuất viện vẫn tiếp tục dùng thuốc, kiểm tra định kỳ.