61 Đây là một nữ nhân khuôn mặt như hoa, da dẻ như nước, ngũ quan của nàng đẹp đẽ vô ngần, còn làn da trắng như một lớp tuyết mỏng, chẳng khác nào sắp chảy ra thành nước.
62 Hiện tại, Tư Nương đã kết thúc xong bài múa. Nàng hướng mọi người hành lễ rồi dịu dàng lui xuống.
Trong lúc này, cần phải nghỉ ngơi nửa canh giờ, và trong nửa canh giờ này sẽ là thời gian diễn ra hội luận diễn.
63 Lúc này, vang lên một tiếng trống nhẹ nhàng. Tiếng trống không lớn không dài, nhưng lại làm cho tất cả mọi người yên tĩnh lại.
Thấy tất cả mọi người đã yên tĩnh lại, đôi mắt thâm sâu như biển của Củ Tử La Bình Mặc gia quan sát mọi người, rồi từ tốn nói: " Các vị, ta sẽ không nói quá nhiều lời, hiện tại hội luận diễn bắt đầu.
64 Hà Doanh nhận lấy sự ngợi khen nho nhỏ. Nhưng tất cả mọi người đều hiểu, đáp án của nàng đã là rất đặc biệt và còn cực kì tinh tường rồi. Chủ yếu vì vấn đề này quá khó khăn, căn bản không có cách nào tìm ra được câu trả lời hoàn mỹ.
65 Hà Doanh quét ánh mắt nhìn mọi người, khi lướt qua Lê Thanh, nàng dừng lại một lúc, không để ý đến hai mắt Lê Thanh mê mang nhìn về phía mình, rồi Hà Doanh chuyển sang phía trên hòn đảo, dõng dạc nói: " Đạo đức của kẻ bề tôi có thể xem như một hành vi thường ngày, tác dụng của điều này không thể phóng đại, nhưng không thể xem là nhỏ.
66 Đứng ở cách đó không xa, người trông giống như tiên nhân dưới ánh trăng, thật sự là Hà Doanh? Nàng tựa hồ cách mình rất xa, xa tới không thể chạm tới! Nàng tựa hồ cho tới bây giờ cũng không đến gần mình, mình cho tới bây giờ cũng chưa hề rời xa nàng!
Con người lạ lẫm này lại chính là Hà Doanh, vị hôn thê của mình?
"Lê đại ca, ta tuyệt đối không ngờ, chúng ta vẫn luôn khinh thường nàng!" sau lưng truyền tới tiếng nói hơi cay đắng của Lộ Minh.
67 Lúc này, đám thiếu gia chạy về thanh lâu tiết hỏa, từng người cũng đã trở lại. Thời gian luận diễn một canh giờ cũng đã kết thúc, tiếng nghị luận của mọi người từ từ nhỏ dần xuống.
68 Tiến vào trong khoang thuyền, Hà Doanh tiện tay đóng cửa lại, mỉm cười ngồi xuống một cái ghế. Nhìn thấy hành động này của nàng, trên mặt Chu Diễn cuối cùng cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc.
69 Sau khi gào to những lời này lên, nàng liền hối hận, nỗi bất an trong lòng cũng trỗi dậy: “Không biết đại ca có tức giận hay không?”
Nàng suy nghĩ một lúc, nhìn đám người đang ồn ào náo nhiệt bên ngoài rồi cắn cắn môi, nàng khẽ xoay người đẩy cửa đi ra bên ngoài, tới thẳng sau lưng Chu Diễn, cẩn thận nhìn sắc mặt của hắn một chút.
70 Suy nghĩ được một lúc, nàng khẽ giật mình, thầm nói: "Đúng rồi, không phải trong tay mình còn có một cái giới chỉ của vị công tử kia sao?"
Nhớ tới việc này, nàng liền vui vẻ chạy về phòng.
71 Ánh trăng đã lên tới không trung, ánh sáng rực rỡ trong suốt phản chiếu cả vùng, chiếu lên lâm viên ngập tràn hoa và cây cối tạo nên một sự huyền bí nói không nên lời.
72 Hà Doanh nghe xong câu này, vẻ mặt nàng càng đen kịt lại, nhìn vẻ mặt bất dắc dĩ của nàng tiếng cười của đám thiếu niên càng lớn hơn. Tính cách Chu Diễn hào phóng, bởi vậy nhân duyên tương đối không tệ.
73 Bây giờ đang ở giữa công chúng, chưa nói đến chuyện nhiều người nhiều miệng, mà mỗi người đều có thân phận lớn, nếu thân phận của mình bị vạch trần ra, và bị người có ý định đổ thêm dầu vào lửa, vậy thì nên làm gì bây giờ?
Sắc mặt Hà Doanh trắng bệch, tim đập rất nhanh.