21 Trên nóc nhà, một miếng ngói chẳng biết từ khi nào đã nhẹ nhàng bị dỡ đi. Đôi mắt sắc bén nhìn qua lỗ hổng, chăm chú dõi theo toàn bộ cuộc đối thoại giữa Tiêu Dạ và Phó Tranh.
22 Thân hình y hư vô như ma quỷ, chỉ trong tích tắc, dùng khinh công nháy mắt thoắt cái đã đứng ngay nơi muốn đến. Cánh tay nhẹ đẩy cửa sổ, tung người phi vào, đánh giá sơ tình hình trước mặt, y lướt ra gian ngoài, nhờ ánh lửa nhỏ trong tay, y xác định được hai nha hoàn Hải Tĩnh và Nặc Nghiên.
23 Nỗi đau nhói kích thích Phó Tranh khiến nàng mở mắt, đôi mắt trong veo to tròn chớp chớp nhìn xung quanh, hàng mi dài nhẹ nháy, thuận miệng gọi: "Hải Tĩnh.
24 "Ngươi. . . . . . Ngươi muốn làm gì?"Phó Tranh nghe giọng nói kia bất thường, lập tức lông tơ toàn thân dựng đứng cả lên, cảnh giác nhìn chòng chọc Diệp Tích Linh, nàng mơ hồ thấy động tác của hai tay y, nghe tiếng sột soạt của y phục, trong lòng nàng bỗng hoảng sợ, y đang.
25 "Ác ma!"Phó Tranh thở hổn hển, chưa từng có người làm nhục nàng như vậy, uy hiếp nàng như vậy, nàng nghiến răng, "Ngươi đừng hòng ép ta! Đây là chuyện của Bình Dương ta, phụ hoàng ta không hề biết!""Phó Tranh, ngươi quá ngây thơ rồi! Ta đã dám bắt ngươi, còn không dám làm chuyện mà ta muốn ư? Nói cho ngươi biết, hiện tại ta và ngươi đều đang bị dây thừng cột chung, ta chỉ muốn nhận được thân thể của ngươi chứ không phải giựt tiền hoặc là cướp mạng.
26 "Muốn chết ư?"Mặt Diệp Tích Linh đanh lại, trong lòng y thật không vui, thô lỗ kéo cổ áo Phó Tranh, trừng đôi mắt đang lo lắng của nàng, giọng nói lạnh lùng, "Phó Tranh, ta tuyệt đối sẽ không giết ngươi.
27 Phó Tranh cắn răng đã muốn ra máu, cố gắng đánh lừa mình quên đi cảm giác buồn nôn khi móng vuốt của ác má kia đang xoa xoa ngực nàng, cảm thấy thẹn khi cơ thể dần tê dại, nhưng cằm vẫn kiêu ngạo hất lên, sắc nhọn liếc y, "Đốt đèn lên!""Đốt đèn?" Diệp Tích Linh kinh ngạc, tiếp đó ánh mắt chợt lóe lên, bàn tay mân mê xoa nắn bầu ngực mê người, cười dâm tà châm chọc, "Ha ha, Bình Dương công chúa muốn cùng ta triền miên dưới ánh đèn sao? Ngươi hẳn là biết việc này nhỉ? Như vậy.
28 Phó Tranh lập tức cảm thấy mình hít thở không nổi, dường như tất cả không khí đều bị y đoạt đi, chỉ còn lại cái đầu trống rỗng. Trong đêm tối, người nam nhân ấy cuồng tình trên người nàng, tùy ý xâm lược mỗi một tấc trên thân thể non nớt.
29 Tim Phó Tranh đập loạn "thình thịch" cả lên, nhanh đến nỗi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Con ngươi đầy sương vì bị Diệp Tích Linh trêu chọc khiến dục vọng dâng trào, khoái cảm thật khó tả.
30 "Phó Tranh!"Giữa hai hàng lông mày nhíu lại, Diệp Tích Linh chậm rãi ngẩng đầu, trông cái miệng nhỏ nhắn tức giận cắn vai y, dường như nếu không cắn chết y sẽ không nhả ra vậy.
31 Phó Tranh làm như không nghe thấy, nàng hiện giờ như người đã chết, nằm thẳng người không nhúc nhích, ánh mắt vô hồn, con ngươi không tiêu cự, lặng im trầm mặc, chẳng còn sức sống.
32 Dịch quán dưới màn đêm trầm mặc lạ thường. Phát hiện Diệp Tích Linh quay lại, Trì Thu tức khắc phóng ra từ chỗ tối, tung mình lên không mở cửa sổ ở lầu hai, sau đó ra hiệu đã an toàn.
33 Ngoại trừ việc chờ đợi, Phó Tranh không còn cách nào. Mặc dù thân thể nhơ nhớp khiến nàng buồn nôn nhưng cũng không thể vì vậy mà kinh động những người khác trong dịch quán.
34 Những cánh hoa trong làn nước ấm áp trông thật mê hồn. Nhưng Phó Tranh không có tâm tình đùa nghịch, nàng đang khóc. Nhìn thấy trên thân thể tuyết trắng chi chít từng dấu xanh xanh tím tím, trong lòng nàng hoàn toàn sụp đổ.
35 Phó Tranh tắm hơn nửa canh giờ, ở ngoài cửa ma ma hỏi thăm mấy phen nàng mới chịu đứng lên, thân thể đã lạnh như băng. Nàng không còn để tâm đến tấm thân bị phá nát nữa, bước ra khỏi thùng tắm, mặc chiếc áo mà nha hoàn đã chuẩn bị sẵn, sau đó mới ngồi bên giường, nhẹ giọng nói: "Vào đi!"Hải Tĩnh, Nặc Nghiên, hỉ bà và ma ma đều bước vào, còn có hai nha hoàn của dịch quán bưng đồ ăn sáng đặt trên bàn.
36 Mặt trời nhô lên đã cao, Cung thân vương phủ tắm dưới ánh mặt trời, đâu đâu cũng vang lên tiếng hân hoan vui mừng, vô cùng náo nhiếtQuản gia Trương Nghị và quan viên Lễ bộ bận rộn ra ra vào vào.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Trọng Sinh, Nữ Cường
Số chương: 50