Lọ Lem Hiện Đại Chương Thông Báo
Chương trước: Chương 56
Chào các bạn đang theo dõi truyện của mình
Mọi người đọc truyện của mình làm mình thật sự rất rất vui. :) Mình cảm ơn các bạn rất nhiều trong thời gian khá lâu đã ủng hộ.Về vấn đề drop truyện, mình chưa từng có ý nghĩ này mà chỉ vì mình còn bận đi học, chuyện thi cử nên thời gian ngồi vào máy tính rất ít, khi thấy cmt của một số bạn, mình rất muốn trả lời nhưng không biết nên nói thế nào, một câu cảm ơn đâu thể nào đủ!Và trong thời gian này, mình đọc lại những chương đầu, mình đã phát hiện ra mình còn quá nhiều thiếu sót, từ chính tả, dấu câu ngữ nghĩa cho đến trình bày, nên mình quyết định tạm thời xóa truyện và beta lại. Mong sẽ mang lại cái nhìn khả quan hơn cho các bạn về mảng truyện teen - một mảng đang bị kỳ thị. Và đối với sự trở lại của truyện có thể sẽ bị đổi mới một số phần một số chi tiết, hoặc bị cắt bớt đi những tình huống dư thừa. Mình mong sau khi quay trở lại "Lọ lem hiện đại" sẽ hoàn thiện hơn và được đón nhận hơn vào ngày 1/7 với bản đầy đủ. Mình mong mọi người có thể ủng hộ, mình xin chân thành cảm ơn mọi người.
~Min
~À dòng dưới đừng quan tâm để đủ 700 từ ý mà :))))
Bước ra khỏi con quái vật khổng lồ mang tên "tàu hỏa", tâm hồn tôi như được thả vào hư không, bám vào cây cột gần nhất, và rồi...
Ọe!!!
Đầu óc quay cuồng, điên đảo. Bầu trời như một mớ hỗn độn, pha tạp đủ thứ, lộn tùng phèo. Tôi cố gắng dùng chút sức lực còn lại lết vào trong tìm chiếc ghế gần nhất. Mệt mỏi. Mệt mỏi. Thật sự quá mệt mỏi. Phải mất tới 30 phút để tôi có thể tĩnh tâm trở lại và vác đống hành lý nặng nề bước ra khỏi ga Hà Nội.
Khẽ thở dài tiếng, hình ảnh đang đầy ắp trong mắt tôi đó là dòng người đông đúc, đi đi lại lại, xe cộ ùn ùn, còi kêu inh ỏi khiến hai bên thái dương của tôi không ngừng đau nhói. Dẫu biết Hà Nội là thủ đô của đất nước nhưng trong tưởng tượng của tôi nó không... À mà thôi dù gì tưởng tượng cũng khác xa thực tế mà. Tôi đành tự nhủ lòng cố làm quen, bởi từ nay về sau, dù có muốn hay không muốn thì đây cũng là nơi tôi SẼ PHẢI Ở. Thật lòng thì tôi muốn quay về quê với lũ bạn nhưng biết sao được khi số trời đã định ngành tôi học, trường tôi yêu thích nó lại ở đây.
- Hà! Hà ơi!
Một giọng nói quen quen vang lên lôi tôi ra khỏi đống suy nghĩ vớ vẩn, tôi bất giác chạy đến ôm chầm lấy người đó mà mừng rỡ. Đó là chị Khuê một người hàng xóm cũ của tôi. Chị đã lên thành phố mưu sinh được 3 năm, được tin tôi đỗ đại học là bố mẹ chị tận tình giúp đỡ, gọi điện cho chị để chị giúp đỡ tôi. Đúng là ở giữa chốn xa lại mà tìm được người thân quen thì tinh thần cũng vững vàng hơn hẳn.
Chị khẽ đẩy tôi ra, nhìn tôi một lượt rồi rạng rỡ.
- Em lớn quá rồi, chị suýt không nhận ra!
Tôi cũng cười theo chị, chẳng phải chị cũng vậy sao. Chị không còn là người con gái thôn quê mà tôi biết, chị giờ xinh đẹp hơn nhiều, thay đổi từ vóc dáng đến khuôn mặt nhưng chị vẫn tốt bụng như trước. Như nhận ra gì đó, chị liền đỡ giúp tôi một cái túi xách.
- À! Mà đứng ở đây nói chuyện bất tiện quá! - Chị kéo tay tôi - Về nhà thôi!
Câu nói đó mới ấm áp làm sao. Mới khi nãy tôi còn thấy xa lạ vậy mà chỉ một câu từ chị đã khiến tôi cảm thấy nơi đây thật thân thương.
Xem tiếp: Chương 59