21 Cơm nước xong, Thụy nhi vẫn như cũ quấn quít lấy Cẩn Du không tha, Nghiêu Hi muốn để Thải nhi mang Thụy nhi sớm trở về nghỉ ngơi, nhưng trời còn chưa có tối hoàn toàn, Thụy nhi cũng không buồn ngủ, nháo ầm ĩ muốn lưu lại, cuối cùng còn hăng hái giở trò ăn vạ, đâu còn có nửa phần phong độ hoàng gia.
22 Ngày qua ngày giống nhau, Nghiêu Hi như cũ sớm đi tối về, Cẩn Du ban ngày chiếu cố cho Thụy nhi, đến buổi tối, ba người cùng một chỗ dùng vãn thiện, cuộc sống bình thản nhưng lại là hạnh phúc mà trước đây Cẩn Du chưa từng dám hi vọng xa vời.
23 Cẩn Du rảo bước hướng Lưu Phong các, đến nửa đường đụng phải Vương quản gia, quản gia nói cho y rằng Vương gia đã đi Tướng quân phủ, như vậy cũng may, để y biết mà ở trong phủ chờ hắn, nhưng càng kéo dài như thế, dũng khí vừa mới bốc lên liền giống như thủy triều mà thối lui trở lại, trong lòng càng thêm bất ổn.
24 Sau bữa tối, Thụy nhi mẫn cảm phát hiện bầu không khí ngày hôm nay rất không thích hợp, lúc trước nó quấn quít lấy tiểu cha, chỉ thấy cha một người hắc nghiêm mặt, còn tiểu cha thì luôn luôn vẻ mặt ôn hoà tùy ý nó cọ cọ trên người.
25 Ngày thứ hai, lúc Cẩn Du mở mắt thì đã là giờ Tỵ (9h>11h sáng), quay đầu, trên giường còn y một người, không nhìn thấy thân ảnh Nghiêu Hi, trong lòng có chút vắng vẻ, chậm rãi ngồi dậy, cảm giác đau nhức trên người nhắc nhở yđêm qua phóng túng.
26 Ngắn ngủi ba ngày nhoáng cái đã qua, dịch trạm bên đường ở ngoại thành, trên hai con tuấn mã màu nâu là hai nam tử cao lớn tuấn lãng, khí vũ hiên ngang, vẫn thường thường hướng về phía sau nhìn lại, xem mã xa người nhớ thương có hay không cùng đi theo.
27 Hậu trường, như cũ cũng chật ních người, hoá trang, mặc hí phục, tập hí luyện giọng, ồn ào đến khiến người hoa mắt chóng mặt.
Cẩn Du đi tới cái bàn trước mặt, từng điểm từng điểm dỡ xuống trang dung dày đậm, lộ ra dung nhan nguyên bản thanh lệ.
28 Tái quay đầu nhìn nhìn Cẩn Du trước mắt, Phong Tử Tích mê hoặc a,
Lẽ nào hắn muốn đem Cẩn Du kéo theo con đường lúc đầu của chính mình sao?
” Sư phó? Sư phó?”
Mơ hồ nghe được có người gọi mình, Phong Tử Tích gắng sức hồi thần.
29 Cẩn Du một người một bóng thật dài trên nhai đạo chật hẹp mà chậm rãi đi tới, xung quanh đều là sạp quán đang thu dọn, hoặc là đoàn người vội vã về nhà, dọc theo tường trắng thẳng một mạch đi, quẹo qua góc đường, liền thấy đại môn quen thuộc xuất hiện trước mắt, chính là Vương phủ luôn trụ ở Giang Nam của Nghiêu Hi.
30 He he,ta đã quay trở lại~~ động lực lớn vì tình êu mà sinh ra
há há ……. . hy vọng mi sẽ bất ngờ nha kon tróa cưng của chụy
<3333 chờ="" cẩn="" du="" trở="" lại="" tích="" ngọc="" lâu,="" trời="" đã="" tối="" đen,="" các="" đào="" kép="" và="" tiểu="" tư="" đều="" trở="" lại="" trong="" phòng="" nhỏ="" mỗi="" người,="" trong="" mỗi="" song="" cửa="" sổ="" đều="" tản="" phát="" ra="" từng="" mảnh="" ánh="" sáng="" vàng="" cam,="" bóng="" người="" bên="" trong="" lắc="" lư,="" thỉnh="" thoảng="" còn="" có="" thể="" vang="" lên="" trận="" trận="" tiếng="" cười="" của="" bọn="" nhỏ.
31 Trời dần dần sáng lên, trên đường cũng từ từ náo nhiệt, đánh xe, chuyển hàng, đi đường, rao hàng, trái lại lại khiến Cẩn Du chưa từng đi xa nhà cảm thấy mới mẻ một trận.
32 Nghe đến đó, Cẩn Du cũng không nhịn được nữa, mạnh đứng dậy, phóng tới cửa phòng.
Bọn chúng vốn là cả đám đều uống say bí tỉ, nhất thời không phản ứng kịp, nhưng chân Cẩn Du thời gian dài ngồi dưới đất đều đã tê rần, hơn nữa mắt cá chân còn chưa hồi phục.
33 Cẩn Du mở bao quần áo, ngân phiếu bên trong hoàn hảo không tổn hao gì, chỉnh chỉnh tề tề giống như lúc trước y mang đi, Cẩn Du thực sự mơ hồ, thiếu chút nữa cho là mình gặp phải quỷ.
34 Đi ra miếu đổ nát, đến một chỗ trống trải trong rừng cây, dừng bước lẳng lặng đợi vài khắc (1 khắc= 15 phút), đột nhiên cách đó không xa vang lên tiếng động rất nhỏ, một người khác từ phía sau cây đi ra.
35 Chữ cam là của tác giả.
Chữ xám là của ta.
Đi qua mấy con phố, ba người liền tới trước một đại môn quý khí mười phần, ngẩng đầu, biển trên cửa khắc ba chữ lớn thiếp vàng rạng rỡ sinh huy, cạnh cửa hai con sư tử đá rõ ràng nói lên thân phận cao quý của gia chủ.
36 Thật vất vả chờ Phương Ngạo Liễu bọn họ ly khai, Nghiêu Hi cuối cùng cũng có thể nhìn thật kĩ Cẩn Du của hắn, nhưng Cẩn Du nghe xong đối thoại của bon họ thì thập phần lo lắng, mở miệng hỏi:
“Trương tướng quân bị thương? Nghiêm trọng không? Thế nào lại không đem vết thương dưỡng hảo đã quay trở về, vội vã như thế làm gì?”
Nghiêu Hi không hờn giận, thế nào thật vất vả nhìn thấy Cẩn Du, trong miệng y không phải Phương đại ca thì là Trương Sở, một câu nhắc đến mình cũng không có.
37 Phải nói hoàng cung không phải là nơi người nào đều có cơ hội vào, nhưng Cẩn Du căn bản không có tâm tư thưởng thức cung điện bốn phía rực rỡ chói mắt to lớn đồ sộ, thầm nghĩ phải theo sát Nghiêu Hi bên cạnh, cẩn thận quan sát cử động của người khác, y rất sợ sẽ làm ra chuyện gì thất lễ làm Nghiêu Hi mất mặt.
38 PHIÊN NGOẠI 1
Chuyện kể rằng, từ khi Nghiêu Thụy vào hoàng cung, thì khỏi phải nói là rất nhàm chán, mỗi ngày nếu không phải viết chữ đọc thư, thì là tập võ vẽ tranh, đem mọi hoạt động tiêu khiển trước kia ở Vương phủ đều thủ tiêu hết.
39 PHIÊN NGOẠI 1 PART 2
Từ lúc Cẩn Du quay trở lại, Nghiêu Thụy trái lại thu liễm rất nhiều, cách mỗi vài ngày, Nghiêu Hi liền mang theo Cẩn Du tiến cung bồi bồi Nghiêu Thụy.
40 PHIÊN NGOẠI 2: Lễ mừng năm mới
Tiếng pháo liên tiếp từ biệt năm cũ, trong nháy đã đến tháng chạp, đây là năm đầu tiên Cẩn Du ở Phụng kinh trải qua năm mới.