21 Bách Sanh té cù trên mặt đất, mà vẫn thừa hơi sức, ngẩng đầu cười thật tươi “Dịch Tiểu Liêu, em học nhu đạo từ khi nào?” Chắc là mấy năm nay không ai còn dám ăn hiếp nha đầu này nữa rồi.
22 Bách Sanh nhìn vào mắt nó, hơi thở bắt đầu hỗn loạn. Khoảng cách gần như vậy mùi hương trên người Tiểu Liêu dường như tràn ngập chóp mũi hắn. Bách Sanh cảm thấy những ký ức của đêm đó như đang sống lại.
23 Bách Sanh nhìn bản điều tra mà Lâm Duệ giao, suy nghĩ nhẹ buông xuống. Lâm Duệ không đoán được ý của Bách Sanh, tư liệu là do cậu tra đương nhiên biết nội dung trong đó là gì.
24 Bách Sanh đi đến trước Đao Ba Trạch, cầm lấy dao trên tay gã, xoay người nhìn Doãn Thịnh nói “Nếu như muốn thử tôi, tôi không làm ra vài kiểu cho anh xem chắc anh không hài lòng.
25 Thiên Bắc cho đậu xe, rồi đến sau xe lấy mấy bộ quần áo anh vừa mang về cho Tiểu Liêu, sau đó tiến vào nhà trọ. Quay đầu nhìn lại, cảm thấy có cái gì đó là lạ, vậy thôi… sau đó lại tiếp tục bước dường như không có chuyện gì.
26 Tiểu Liêu nhẹ nhàng mở miệng, hàm răng cũng hé mở, lưỡi Bách Sanh gấp rút chui vào. Hắn hôn thật sự vội vàng. Tay từ chiếc ghế bên cạnh nó di chuyển đến bả vai nó.
27 Tiểu Liêu đi theo Bách Sanh vào nhà, đổi giày liền đi thẳng lên phòng ngủ. Bách Sanh đi theo phía sau nó. Vừa tiến đến phòng ngủ, liền nhìn thấy nó ôm gối của hắn lên mũi ngửi ngửi như 1 con chó con.
28 Thịnh Thế là 1 sản nghiệp của Doãn Thịnh, cũng giống như là Kim Uyển 3 năm trước. Bề ngoài rực rỡ, nhưng bên trong là trá hình những cho những cuộc buôn bán dơ bẩn.
29 Từ lời nói giả giả thật thật lần trước của Doãn Thịnh. Trong lòng Bách Sanh luôn cảm thấy bất an. Chỉ cần Tiểu Liêu bước khỏi cửa là hắn phải tự mình đi theo.
30 Ngày hôm sau, khi ngồi ở bàn đọc báo, dù đã được ngăn cách bởi 1 lớp giấy nhưng Bách Sanh vẫn cảm nhận được ánh mắt ai oán của người náo đó. Tiểu Liêu miệng thì cắn bánh quẩy, tay thì hung hăng tước, rồi lại sờ sờ eo mình, vẫn rất xót nha.
31 Nhìn thấy người nọ đang hướng hướng kho hàng đi tới, vẫn như trước bước đi tao nhã thanh thản. Lâm Duệ rốt cuộc cũng nhớ vì sao lại cảm thấy cậu ta quen mặt.
32 Bách Sanh thừ ra bộ mặt âm trì nhìn Tiểu Liêu thay quần áo, nha đầu này ngay cả thay đồ mà cũng cằm chặt điện thoại trong tay. Đúng là đang sợ hắn cưỡng đoạt mà.
33 Tiểu Liêu mặt mày xanh lè, bị Bách Sanh lôi về xe, hắn đứng ngay cửa xe mỉm cười nhìn nó nói “Em tốt nhất là nghĩ ra cách khiến anh không giận, bằng không đợi chút nữa … anh không dám chắc mình có nhất thời không kiềm chế được mà mang em vào tham quan nhà ma không?”Tiểu Liêu định mỉm cười lấy lòng hắn, nhưng còn chưa trổ hết tài năng nịnh nọt thì Bách Sanh đã “ẦM” 1 tiếng đóng mạnh cửa xe.
34 Sau khi Cảnh Lan nói hết những lời nói tận đáy lòng, nhìn qua thấy thái độ như xe tắt máy của Tiểu Liêu, bất đắc dĩ cười cười “Dọa cậu sợ rồi phải không?” cậu hạ thùy mắt, tầng lông mi cong dài rủ xuống che dấu nỗi cô đơn sâu trong mắt “Yên tâm, mình sẽ không tổn thương cậu.
35 Nhìn bộ dạng phẫn uất của Tiểu Liêu, Bách Sanh cảm thấy rầu rĩ. Sâu thẳm trong tim hắn, càng muốn trở thành người 1 nhà nó hơn bất kỳ ai, muốn đem tấm lòng hắn sưởi ấm con tim nó.
36 Khi Bách Sanh đột nhiên nhận được điện thoại của Doãn Thịnh nói rằng muốn gặp mặt, hắn rất ngạc nhiên. Lâu như vậy không có động tĩnh gì, tại sao đột nhiên lại mất kiên nhẫn như thế.
37 Từ lúc quay về nhà Bách Sanh đã cảm thấy Tiểu Liêu có gì đó khan khác, cứ nắm chặt tay hắn không chịu buông. Cứ như cái đuôi bám theo hắn từ phòng này đến phòng khác.
38 Doãn Thịnh từ từ ngã quỵ xuống đất, Lâm Lâm đầu óc trống rỗng, tay cầm súng không khống chế được mà rung lẫy bẫy. Nơi họng súng vừa phát ngòi như vẫn còn lượn lờ ít khói súng.
39 Bách Sanh ngồi trong xe chờ Lâm Duệ, dựa vào ghế xe nhâm vài hơi thuốc, gió đêm thổi vào khiến tóc hắn có chút rối loạn. Nhìn đám mây ngủ sắc lấp ló sau ánh đèn đường, tâm trạng càng thêm phần cáu kỉnh.
40 Khi Thiên Bắc một tay bế Trà Xanh, một tay túm Tiểu Liêu đang cự nự lôi vào nhà thì Tưởng Mạch và Dịch Phong ngồi ở phòng khách giành giật cái điều khiển tivi vô cùng hứng khởi.
Thể loại: Truyện Teen, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 37