41 Lý Cường nói: “Nhắc tới cũng thật kỳ lạ, gã họ Trần kia căn bản không hề để tâm đến chuyện này, cũng chẳng biết hắn ta muốn làm gì?”
Cù Mạnh Chiến liếc nhìn Lý Cường: “Cậu nói hắn ta không hề để ý?”
Lý Cường: “Tôi nghĩ có thể gã họ Trần kia còn chưa ý thức được đã làm chuyện đắc tội với anh nghiêm trọng như vậy.
42 “Em không tin tôi tới vậy sao?” Trần Việt nhìn Giang Nhung, ánh mắt càng thêm sâu thẳm khó đoán.
Đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh, Giang Nhung lại nhớ đến những hành động trong thời gian này của Trần Việt, cô hơi hoài nghi có phải bản thân mình suy nghĩ quá nhiều rồi không, không thể vì một bóng lưng mà nhận định anh có quan hệ với người phụ nữ khác.
43 Đêm cuối mùa thu, thời tiết lạnh lẽo. Từng cơn gió lạnh thổi vào khiến người ta nổi da gà.
Nhưng thành phố Giang Bắc vẫn sáng trưng ánh đèn cả đêm, dường như không hề sợ lạnh giá.
44 “Là tôi. ” Người vừa tới khẽ cười, thong dong đi tới bên cạnh Nông Tâm Nhã, tiện tay cầm chiếc khăn cổ đắt giá đang đặt trên bàn lên, tiếc rẻ: “Chiếc khăn tốt thế này mà giám đốc Tạ lại không cần, thật là đáng tiếc.
45 Giang Nhung lặng lẽ nhìn Trần Việt. Anh mặc một chiếc áo ngủ màu trắng, dây lưng thắt bên hông, ngực áo hơi mở, có thể trông thấy lồng ngực săn chắc với làn da bánh mật, không biết trong áo ngủ có mặc gì hay không?
Nghĩ đi nghĩ lại, Giang Nhung nuốt nước miếng một cái.
46 Bởi vì lo lắng và sốt sắng nên Giang Nhung vỗ hơi mạnh. “Bốp” một tiếng, Giang Nhung cũng cảm giác tay mình đau rát.
“Giang Nhung?” Trần Việt chậm rãi mở mắt, giọng nói trầm thấp hơi khàn, đôi mắt hằn tia máu, đỏ đến đáng sợ.
47 Lúc tỉnh táo lại, Giang Nhung nhanh chân đuổi theo, nhưng lại bị Hứa Huệ Nhi ngăn cản: “Giang Nhung, tổng giám đốc Trần đã có chúng tôi chăm sóc, không làm phiền chị nữa.
48 Bộ dạng phớt lờ của Trần Việt khiến Giang Nhung cảm thấy hơi xấu hổ, cô cứ đứng ngẩn ngơ không biết nên làm sao.
Một lúc sau Trần Việt mới ngẩng đầu quay sang nhìn cô, đôi mắt dưới gọng kính màu vàng kia đầy bình tĩnh và lạnh nhạt: “Sao em lại tới đây?”
Vì không muốn ép buộc cô nên anh mới đi xối nước lạnh để rồi bị sốt cao, đã sốt tới ngất đi như thế mà cô gái này còn đi làm, bỏ mặc anh chẳng hỏi han gì, đúng là một người phụ nữ vô lương tâm.
49 Giang Nhung đứng dậy ngồi bên cạnh Trần Việt, cô nhìn lướt qua đồ ăn trên bàn, đếm sơ sơ cũng có mười mấy đĩa, phần lớn đều là món ăn cay, không thích hợp cho người đang ốm.
50 Hai người họ đã đi theo anh nhiều năm, anh đối xử với họ như bạn bè, người thân, nhưng quan trọng hơn, Giang Nhung là vợ của anh.
Bác sĩ Lương cũng hiểu lời mình nói quá đáng, anh ta xấu hổ cười nói: “Cô Trần, chào cô!”
Giang Nhung mỉm cười, vừa lịch sự vừa khách sáo: “Bác sĩ Lương, chào anh!”
Hứa Huệ Nhi cũng nói: “Sáng nay vì đang gấp nên nói chuyện với cô Trần không đúng mực lắm, mong cô Trần thông cảm.