41 Ngụy Quốc 1 năm trước. Sau khi bãi triều, Ngụy Thiên Quân tâm trạng cực kì không tốt. Ngọc quốc - cái gai lớn nhất trong mắt hắn vẫn không ngừng lớn mạnh khiến hắn càng ngày càng bế tắc, kế sách đối địch càng ngày càng bị thu hẹp khiến hắn quả thật mất ăn mất ngủ cả tháng liền.
42 “ Bang chủ, người để vậy được không? “ - Nam Thiên nhìn con người đằng đằng sát khí trước mặt, theo bản năng hắn liền thúc ngựa xích ra xa một chút, ngoái đầu nói theo.
43 Ngụy quốc. “ Tiểu thư người ăn gì đi, từ lúc tiểu thư về tới giờ, tiểu thư không có ăn gì hết “ - Uyên Uyên người hầu đi theo Lạc Tuyết cầm khay đồ ăn trên tay, lo lắng nhìn người đang ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài sân - “ Tiểu thư!!! Người không thể như vậy được, hoàng thượng mà biết thì nô tì chết chắc!! Tiểu thư! Xin người hãy ăn dù chỉ một chút thôi ! “Đáp lại Uyên Uyên vẫn chỉ là một mảng im lặng đến đáng sợ.
44 “ Bang chủ, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong hết, chỉ đợi người ra lệnh “ - Nam Thiên từ ngoài bước vô bẩm báo. “ Tốt, ta chuẩn bị đi “ - Vũ Phong tay cầm một bình chất lỏng màu đen đặc, mùi hắc quay lại nhìn Nam Thiên gật đầu.
45 “ Ta biết ngay ngươi sẽ tới mà Vũ Phong!!” - Thiên Quân nhìn hai bóng người đang quấn lấy nhau trước mặt, miệng nở một nụ cười đau khổ rồi lập tức biến mất, hắn đưa tay kéo cây nên trên tường xuống.
46 Ngọc quốc. “Vũ Phong đại nhân, người không được vào, hoàng thượng vẫn còn đang ngủ ạ. Xin người hãy đợi đến giờ bãi triều hẵng tới! “ “Vũ Phong đại nhân!! Xin người hãy dừng bước!!!”“Vũ Phong đại nhân!! Người không được vào mà”“Vũ Phong…”“Chuyện gì mà ồn ào thế?” - Lam Khiết bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức, hắn khẽ nhíu mày nói vọng ra bên ngoài.
47 Sáng hôm sau, Lạc Tuyết tỉnh dậy, đập vào mắt nàng là gương mặt đang ngủ của Vũ Phong kề sát mặt nàng. Lạc Tuyết nằm im nhìn người trước mặt. Thi thoảng nàng thấy miệng hắn nhếch lên một chút, hình như hắn ngủ rất ngon? Lạc Tuyết thấy vậy khẽ mỉm cười rồi lại trầm ngâm.
48 “Chủ nhân, đang nghĩ gì đấy?”Lạc Tuyết đang ngồi trên cây, bị gọi tên liền nhìn nhìn xuống -” Ngực l… à không, Khả Vân?”“Nguơi vừa nói tới cái gì ngực?” - Mặt Khả Vân vạch ra mấy cái hắc tuyến.
49 Thẳng đến sáng hôm sau, dưới sự kiên quyết của Vũ Phong, Lạc Tuyết nghỉ ngơi thêm một ngày nữa mới đi.
Lạc Tuyết vuốt ve con ngựa màu trắng trước mặt.
50 Rất nhiều năm về trước, khi ấy Lưu Cơ vẫn còn chỉ là một tinh linh cây nhỏ bé, một tinh linh nhỏ bé rất hay tò mò, và bạn của lão là một cục bông đen thui lão lượm được từ nhà của một con người.