41 Đêm, lạnh như nước. Bất tri bất giác lại qua một ngày. Ngày mai, chính là ngày liên hôn của phủ thừa tướng và phủ tướng quân! Vào thời khắc về đêm trước ngày đại hôn, đã định trước sẽ có rất nhiều người không ngủ được.
42 Cách đó không xa có tiếng sáo truyền đến, du du dương dương, nhẹ nhàng uyển chuyển trong không trung. Có một nam tử tuấn khí cao ngất đứng đón mình trong làn gió mang theo hơi lạnh.
43 Mày ngài như họa, điểm thêm sắc đỏ, nụ cười khẽ bên môi. Ngưng mắt nhìn quanh, ý cười yếu ớt mà xinh đẹp, dưới ánh nến hồng lay động, năm tháng tựa như mây.
44 Cặp nến long phượng đỏ thẫm bập bùng, phát ra những tiếng kêu ‘tách tách’. Trên giường là một tân nương tử hỉ phục đỏ thẫm lẳng lặng ngồi đợi, nhưng tay nàng lại không ngừng chà miết, động tác ấy đã tiết lộ nội tâm đang khẩn trương lúc này của nàng.
45
46 “Hôm nay mọi chuyện đã lỡ, không thể nào vãn hồi, như vậy lấy Thiến Nhu làm bình thê, ta nghĩ đây là phương pháp giải quyết thích đáng nhất…”Lời nói băng lãnh, ánh mắt u ám, tất cả mọi thứ đều hiển hiện lên trong mắt Nhâm Phiêu Linh.
47 “Lăng Triệt!”Theo sau tiếng hét kia là một quyền mạnh mẽ vang dội, “phịch”, Lăng Triệt ngã ngồi dưới đất, khóe miệng ứa máu. “Đồ chết tiệt nhà ngươi!” Nhâm Húc Phong thô bạo kéo hắn lên, sau đó lại tung một quyền.
48 Đã mười ngày kể từ khi Dạ Ngâm Thiên đi khỏi. Trong mười ngày này, Nhâm Phiêu Linh chưa hề gặp qua Lăng Triệt một lần nào, mỗi ngày hắn đều vào triều rất sớm, đến khuya mới về.