21 Khi coi phim cao bồi, thường xuyên thấy màn đấu bò.
Lâu Ánh Thần cảm thấy hiện tại y chính là đang chơi trò này, một trận giật ngược kịch liệt, y tiêu tận hết sức ôm cổ con Á hạc mới không bị rớt xuống.
22 “Mãnh Cáp?!”
So với sự xuất hiện giúp đỡ của Lâu Ánh Thần, tựa hồ Phong Khởi càng thêm kinh dị với con sinh vật vừa xuất hiện trước mắt này.
Lâu Ánh Thàn một mặt giãy giãy chân phải, với mong muốn giãy được cái con khỉ luôn thích dính lấy y ra, một mặt nghi hoặc ngẩng đầu: “Mãnh Cáp? Là thứ gì?”
Chỉ thấy một vòng lang xung quanh dùng một nhãn thần như nhìn quái vật nhìn y, sau đó, mục quang lại nhất tề rơi xuống chân phải của y.
23 Lâu Ánh Thần đối với vị trí hàng ghế thứ hai bên cạnh cửa sổ quán bar hay tiệm cà phê giống như có tình cảm chung thủy suốt đời.
Bất luận là bàn công việc, hay là một người đi uống, y đều nhận định tại vị trí đó.
24 “Thì ra ngươi trốn ở chỗ này……. cũng thật khiến ta tìm vất vả”
Thanh âm khá quen thuộc, bức bách khiến Lâu Ánh Thần ngẩng đầu lên, y thấy dưới ánh trăng sáng, một đám hào quang ngân bạch sắc, ánh trăng trở thành bối cảnh.
25 Cuộc sống về đêm của Lâu Ánh Thần cũng không tính là tồi tệ lắm, những phụ nữ vây quanh y tuy không nhiều như sao, nhưng cũng tuyệt sắc đa dạng nhiều phong cách.
26 Một cơn mưa tầm tã suốt mấy ngày cuối cùng cũng tạnh, bầu trời xanh sau khi trở lại vẫn còn mang theo vài đám mây đen, nhưng không ảnh hưởng đến sự sảng khoái trong lành.
27 Khi Lâu Ánh Thần lao đi như một cơn gió trước mặt Phù Xuyên, Phù Xuyên lăng lăng ngây ra tại chỗ quên cả đuổi theo.
Tốc độ của y…….
Phù Xuyên vẫn còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên gặp gia hỏa này, y cả người đầy vết thương, toàn thân bùn đất, chính giữa những vết thương đẫm máu là cụm máu đông đen nghịt, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, lộ ra bóng âm tử vong.
28 Nương theo gió, tựa như con chim đang bay.
Nguyệt Tô và Phù Xuyên ngóng theo cái bóng màu xám lúc nhấp lúc nhô, dần dần bị bỏ thật xa. Mà Lâu Ánh Thần cũng không có ý muốn đợi chúng theo.
29 Lâu Ánh Thần không phải thiên tài, nhưng y là cao thủ, cho nên y mới biết cẩn trọng, lãnh tĩnh, vĩnh viễn bảo trì lý trí, chiếu theo kế hoạch từng bước từng bước hoàn thành nhiệm vụ, Bên cạnh y hiếm khi phát sinh chuyện đột biến không thể ứng phó.
30 Có lẽ, ta vô pháp lần nữa tiến vào trong trái tim ngươi, nhưng mà sự điên cuồng của ta khiến ta đồng dạng cũng vô pháp buông tay ngươi.
Cho nên
Để chúng ta cùng nhau rơi vào địa ngục
Lang Vương biết chỉ dựa vào ngôn ngữ vô pháp đạt được mục đích của mình.
31 Y ngủ rồi…. .
Nhưng giấc ngủ không mấy an ổn, chân mày cứ luôn nhăn chặt, trong cổ họng vẫn có tiếng gầm khan thấp đến không thể nghe. Lang Vương thanh tẩy sạch sẽ vết tích lưu lại trên thân thể Lâu Ánh Thần, sau đó cẩn thận ôm y vào lòng, dùng nhiệt độ cơ thể để hong khô mớ lông vẫn còn hơi ẩm của y.
32 Ngươi là vợ của ta
Câu nói bá đạo khiến Lâu Ánh Thần trong nhất thời tức giận đến không nói ra lời. Chỉ cảm thấy trong ngực có một cỗ khí, lên cũng không được mà xuống cũng không xong, nghẹn đến mức muốn bạo phát.
33 Nói đến huấn luyện, thứ đầu tiên Lâu Ánh Thần nghĩ tới là quân nhân. Trong thế giới đó, là thứ y sùng bái, cũng chỉ có chức nghiệp đó. Đáng tiếc sự thật khác xa tâm nguyện, bản thân lại đi trên ngành nghề đối lập với nó.
34 Liên tiếp mấy ngày mưa khiến nước hồ dâng đầy, lưu lượng nước bên sông tăng cao cũng thỉnh thoảng mang theo từng mảnh bùn đất ven bờ, khi trời tối yên tĩnh, thường xuyên có thể nghe được tiếng vang “Ồ ào”
Tha một con nai hoang đã chết khá lâu vào trong tổ, Hồng Tiêu không chút để ý đến vị đạo quái dị của mớ thịt đã thối hơn phân nữa này, cắn xé ra một tầng da rồi bắt đầu gặm cắn.
35 Bất luận thế nào, đi tuần tra trong khu rừng đen kịt gió lạnh phất phơ đều không thể khiến ai cảm thấy vui vẻ.
Lôi Lạc cũng nghĩ như vậy, buồn bực hít một hơi dài vào bụng, trướng đến đau dạ dày.
36 Nếu như có thể chọn lựa, ta muốn có thân hình của con hổ
======================
Mắt thấy Lang Vương lại bức tới gần, Lâu Ánh Thần vốn đầy *** trong thoáng chốc liền bay lên chín tầng mây, chỉ cảm giác phần lông trên đầu đều dựng đứng lên, thân thể một trận run rẩy, thần sắc trên mặt tự nhiên cũng không tốt đẹp gì mấy.
37 Khi gió bão nồng đậm hơi nước từ nơi cao càn quét tới, trời đất dường như mất hết màu sắc.
Phong Khởi nghe hồi báo của Phù Xuyên, trong lòng liền dấy lên cảnh giác, xông tới dãy núi đó, ngóng nhìn thật kỹ, trong màn sương mù âm u hôn trầm không nhìn thấy bất cứ động tĩnh gì.
38 Phong Khởi yếu đuối nằm trên đất, khò khè khò khè thở dốc, huyết dịch thấm ướt bộ lông theo phần bụng mỗi khi hít thở mà phập phồng đè ép, không mất bao lâu, đám cỏ mềm dưới thân nó đã nhiễm thành màu đỏ.
39 Lôi Lạc cảm giác bản thân như đã rơi vào một chu trình.
Giết chóc, bị thương, thở dốc, lại giết chóc.
Mà khiến nó không cách nào đạt được hết sức chính là, Phong Khởi vẫn không xuất hiện.
40 Thần phẫn nộ, gào thét, nó muốn nuốt chửng tất cả
============
Cảnh tượng bốn phía có chút không chân thật.
Nhìn về mảnh rừng còn chưa kịp phát ra tiếng kêu bi ai đã bị nuốt chửng, sóng lớn vẩn đục như tử thần gớm ghiếc lao tới, Lâu Ánh Thần cảm thấy, y giống như đang coi một bộ phim về tai nạn, mà sau tất cả những thứ này, chẳng qua chỉ là kỹ xảo điện ảnh mà thôi.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Dị Giới, Huyền Huyễn, Trọng Sinh
Số chương: 9
Thể loại: Truyện Teen, Xuyên Không
Số chương: 50