321 Cả đám người Trương Minh Thắng không giỏi được cái gì cả, nhưng mà công phu diễn trò phải nói là trùm cuối, bọn họ lao ra khỏi khách sạn, nước mắt chảy ròng ròng, khóc lóc kêu lên : "Heo mi, heo mi, mấy người Tân Cương bên trong điên rồi, bọn họ gặp người là cướp, cướp điện thoại di động, tiền bạc, thẻ tín dụng, ngay cả quần áo giầy dép cũng bị cướp!"Phó Cách thì nằm lăn lộn trên mặt đất, khóc lớn : "Bọn họ hung ác tàn bạo, nhìn thấy nam thì chặt ra thành mười khối, còn nhìn thấy nữ thì thông hết lỗ, người đâu, mau đến cứu chúng tôi!""Không tốt, bọn họ muốn đi ra, chạy mau!"Từ Chính cũng kêu ầm lên.
322 Những cảnh sát này cũng bất đắc dĩ, người báo cảnh sát cũng thật là táo bạo, nói cái gì mà mấy người Tân Cương ngang nhiên phóng hỏa giết người cưỡng hiếp dân nữ giữa ban ngày ban mặt tại kinh thành, tựa hồ còn có hứng thú với cả đàn ông nữa, làm ra những chuyện biến thái không bằng cầm thú, làm cho bọn họ muốn hộc máu tại chỗ, đây là đâu? Đây là kinh thành, là thủ đô của Trung Quốc, là chỗ ở của toàn bộ nhân vật ghê gớm nhất, ai mà dám công khai gây chuyện? Nhưng mà, nếu như bọn họ không có hành động gì, thì sợ rằng bộ cảnh phục trên người cũng không cần mặc nữa, cho nên bọn họ liền nhanh chóng chạy đến đây, ai mà ngờ lại gặp phải cảnh này?Đám người Tân Cương, đánh nhau ẩu đả quả thật là có, ngay cả bàn ghế cũng bị vỡ, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, nhưng mà về phần giết người phóng hỏa cưỡng hiếp thì không tồn tại, cưỡng hiếp dân nữ? Dân nữ ở đâu? Tựa hồ xung quanh không có bóng dáng của một cô gái nào? Hơn nữa cả đám đứng ở đây, cũng không có làm ra loại chuyện không bằng cầm thú kia, có hứng thú với đàn ông? Mấy tên điên này sao? Bọn họ có đến mười mấy người, lẽ nào thực sự bị năm người Tân Cương thông ass? Sợ rằng có đánh chết thì bọn họ cũng không tin những lời này.
323 Trong một phòng thẩm vấn riêng. Đám người Lâm Bắc Phàm đến gặp năm người Tân Cương, bởi vì đến đúng lúc cho nên năm người này cũng không chịu nổi khổ da thịt gì cả, nhưng mà điện thoại di động và những công cụ liên lạc đã sớm bị tịch thu rồi, một là sợ bọn họ liên lạc với người khác, hai là cảnh sát cũng muốn kiếm thêm chứng cứ.
324 Năm người Tân Cương này tuy rằng có bản lĩnh, nhưng mà lần này có thể đến kinh thành, đương nhiên là cũng phải có thực lực, đừng nói là gặp khó khăn lớn, cho dù phải đối mặt với cái chết, bọn họ cũng sẽ không nhíu mày, cho nên khi bọn họ đi vào cục cảnh sát, cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi, chuẩn bị chịu nổi đau da thịt, nhưng mà ai ngờ rằng bọn họ không phải gặp loại cảnh sát như ác quỷ tra khảo điên cuồng, mà gặp phải đám người Trương Minh Thắng không biết trời cao đất rộng nhưng vô sỉ không ai bằng.
325 Lâm Bắc Phàm nhìn thấy bộ dáng kiêu ngạo của đám bổng tử, bĩu môi nhỏ giọng thì thầm : "Đám bổng tử chết tiệt này, ở đây là Trung Quốc, mà bọn chúng lại coi như nhà của mình, quả thật là không coi người Trung Quốc chúng ta ra gì, thật đúng là phải cho chúng một bài học!"Đám người Từ Chính nhìn theo ánh mắt của hắn, thấy đám người Hàn Quốc nghênh ngang đi lại đây, cũng nghiến răng tức giận, hận không thể lột da, uống máu, hung hăng thông ass bọn họ.
326 Hội đấu giá lần này đối với những người Hàn Quốc mà nói, là cơ hội thu lợi cực tốt, nhưng mà ai ngờ rằng lại có thêm đám người của Lâm Bắc Phàm, làm cho bọn họ không kiếm được một đồng nào, mà lại phải trả thêm mấy trăm ngàn nữa, cái này khiến cho hành trình của họ trở nên vô cùng thê thảm.
327 Cái thân thể hơn trăm ký của Trương Minh Thắng trong tay của Lâm Bắc Phàm giống như một đứa trẻ con, trực tiếp bị ném về hướng bên kia thùng rác, có cái thùng rác này hắn sẽ không sợ bị tay bắn tỉa bắn trúng.
328 Khi cảnh sát lục đục chạy đến, cuối cùng đám sát thủ này cũng phải nín nhịn lại một chút, nhưng mà vẫn nổ súng vào một cái xác trên đường, điều này khiến cho đám cảnh sát vừa mới đến rùng mình, trên trán toát mồ hôi lạnh.
329 Tòa nhà này vốn là chổ cho thuê, được rất nhiều công ty lớn nhỏ mướn làm văn phòng, khi ba tiếng súng vang lên, đã làm cho cả tầng lầu sôi nổi lên, những căn phòng khác đều phát ra những tiếng hét chói tai, còn có nhiều người chạy như phát rồ vậy, lao thẳng từ bên trong ra, chạy xuống cầu thanh.
330 Lâm Bắc Phàm nhìn thấy vẻ cảnh giác của năm người lính này, lập tức nhún vai, giơ hai tay lên, liến mắt nhìn nhìn cái tên sát thủ bị mình đánh trọng thương, cũng không biết đã chết chưa, cười tủm tỉm nói : "Các người không cần khẩn trương, tổng cộng có ba sát thủ, hai người đã bị tôi giết, một người đang nằm ở đây"Năm người nhìn căn phòng hỗn loạn, đều sửng sốt, nhìn thấy hai cái xác trên mặt đất và một người nước ngoài bị thương ở cổ tay và chân đang nằm trên mặt đất, nhướng mày, không biết giải quyết chuyện này làm sao.
331 Lâm Bắc Phàm vẫn luôn cảnh giác cao độ, mặc dù thấy hai cô gái này là y tá, nhưng mà vẫn giữ sự cảnh giác ở múc 100%, hơn nữa từ trên người hai cô y tá này hắn đã nhìn ra một chút manh mối.
332 Hai cô gái làm sao mà ngờ sẽ gặp phải thủ đoạn vô lại như vậy? Không có bất kì chiêu thức gì, cũng không có bất kì kỹ thuật gì, những cái sử dụng đều là chiêu thức hạ lưu bậc ba, đánh lén, bóp vú con gái, mò xuống giữa quần, cắn người.
333 "Mày nhanh chóng khai đi, bọn mày rốt cục là ai? Vì sao lại muốn ám sát bọn tao? Mày có nói không?""Hừ!""Mày, mày nói không? Mày không nói, tao "phang" chết mẹ mày!""Hừ!"Cả đám Từ Chính mang hai đòn bánh tét này vào trong một căn phòng, trực tiếp tra hỏi, chỉ đáng tiếc rằng, hai cô gái này ngoại trừ chữ "hừ" ra thì chẳng nói được một cái gì khác, khiến cho mười mấy người tức giận, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.
334 Chuyện mà cả đám người Lâm Bắc Phàm không xử lý nổi, lại được Khổng Băng Nhi giải quyết dễ dàng, cái này khiến cho bọn họ thầm than, trong phương diện này đàn bà con gái quả thật là có năng lực mạnh hơn đàn ông nhiều.
335 Cả đám Lâm Bắc Phàm hơi sửng sốt, không ngờ rằng đột nhiên xuất hiện một người, bọn họ đều quay đầu lại nhìn. "Ê, anh là ai? Chẳng lẽ không biết gõ cửa? Biết lịch sự không?"Cả đám Triệu Phong đều thấy đối phương rất là kiêu ngạo, trong lòng liền thấy bất bình, hận không thể cho người này một đạp.
336 Lâm Bắc Phàm cảm thấy Bạch Minh Phong có ý khác trong lời nói, hơn nữa nụ cười của đối phương vô cùng âm hiểm, giống như cáo già vậy, sợ rằng chuyện này không đơn giản như vậy, bọn họ liền có một cảm giác là đang bị đâm lén vậy.
337 Bạch Minh Phong đứng ở đó, giống như một con mèo nhỏ bị bỏ rơi, ủy khuất và mất mác nói không nên lời, nếu là lúc xưa, em gái vừa nhìn thấy mình, khẳng định là vui vẻ vô cùng, còn chạy lại ôm mình một cái thật to, nhưng mà bây giờ? Còn sống đứng sờ sờ ở đây, còn nói thêm mấy câu, mà em gái vẫn không nhìn một cái.
338 "Mẹ nó, tôi đang bực mình đây, cái khách sạn chết tiệt gì vậy? Ngay cả con mắt trên cửa cũng không có, làm sao mà có thể nhìn lén?"Trương Minh Thắng đưa cái đầu to đến sát cửa, dán lỗ tai vào cửa, khó chịu thì thầm.
339 Tuy rằng phần dưới của Bạch Nhạc Huyên còn hơi đau, nhưng mà cũng không nghiêm trọng, chỉ là bước đi không được tự nhiên thôi. Nàng liếc nhìn thấy một vũng máu đỏ hồng trên tấm lót giường, dưới ánh đèn sáng sủa như vậy, làm cho nàng đỏ mặt, vội vàng chạy đến, muốn cất dấu nó đi, nhưng mà bên dưới đau kịch liệt, làm cho đôi mi thanh tú của nàng nhíu lại, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất.
340 Trong ba ngày kế tiếp, Lâm Bắc Phàm có thể nói cực kỳ dễ dàng, không có bất cứ chuyện gì đáng nói, lại cũng không có bất cứ môt nguy hiểm nào phát sinh lần nữa.
Thể loại: Trọng Sinh, Dị Năng, Ngôn Tình, Đô Thị
Số chương: 50